古诗词

张晋(康侯)

报国寺

张晋(康侯)

胜地开金刹,诸天近翠峰。shèng dì kāi jīn shā,zhū tiān jìn cuì fēng。
月高秋在塔,云冷晚留松。yuè gāo qiū zài tǎ,yún lěng wǎn liú sōng。
往事存题碣,前朝剩赐钟。wǎng shì cún tí jié,qián cháo shèng cì zhōng。
一声烟外鹤,落尽旧芙蓉。yī shēng yān wài hè,luò jǐn jiù fú róng。

河上

张晋(康侯)

步屟向汀洲,残山望眼收。bù xiè xiàng tīng zhōu,cán shān wàng yǎn shōu。
云归藏晚堞,柳断出晴楼。yún guī cáng wǎn dié,liǔ duàn chū qíng lóu。
古寺藤烟夕,荒滩蓼水秋。gǔ sì téng yān xī,huāng tān liǎo shuǐ qiū。
平沙看旧雁,落日更生愁。píng shā kàn jiù yàn,luò rì gèng shēng chóu。

春寒

张晋(康侯)

寒云殢小溪,树树锁烟低。hán yún tì xiǎo xī,shù shù suǒ yān dī。
二月春将半,孤村莺未啼。èr yuè chūn jiāng bàn,gū cūn yīng wèi tí。
花牵新水细,山背夕阳迷。huā qiān xīn shuǐ xì,shān bèi xī yáng mí。
莫恨湖光冷,东风自不齐。mò hèn hú guāng lěng,dōng fēng zì bù qí。

秋望

张晋(康侯)

家世崆峒山下居,每因风雨念吾庐。jiā shì kōng dòng shān xià jū,měi yīn fēng yǔ niàn wú lú。
鱼龙水落霜来后,鸟鼠秋高月上初。yú lóng shuǐ luò shuāng lái hòu,niǎo shǔ qiū gāo yuè shàng chū。
慈母手中千里线,故人云外数行书。cí mǔ shǒu zhōng qiān lǐ xiàn,gù rén yún wài shù xíng shū。
经年未忍西南望,知道青松久笑予。jīng nián wèi rěn xī nán wàng,zhī dào qīng sōng jiǔ xiào yǔ。

平度道中晓行即事

张晋(康侯)

鞭丝帽影逐风斜,惊起平林阵阵鸦。biān sī mào yǐng zhú fēng xié,jīng qǐ píng lín zhèn zhèn yā。
冷月兴冰同一色,客心如路尽三叉。lěng yuè xīng bīng tóng yī sè,kè xīn rú lù jǐn sān chā。
铃喧稳和闺中梦,霜酽寒添颊上花。líng xuān wěn hé guī zhōng mèng,shuāng yàn hán tiān jiá shàng huā。
初日未升星乍落,海天红绽几层霞。chū rì wèi shēng xīng zhà luò,hǎi tiān hóng zhàn jǐ céng xiá。

赠范梅坞

张晋(康侯)

吾乡诗人略可数,我之畏友延荔浦。wú xiāng shī rén lüè kě shù,wǒ zhī wèi yǒu yán lì pǔ。
金门礼垣我比肩,独恨未见范梅坞。jīn mén lǐ yuán wǒ bǐ jiān,dú hèn wèi jiàn fàn méi wù。
二十年前耳君名,论诗与我颇龃龉。èr shí nián qián ěr jūn míng,lùn shī yǔ wǒ pǒ jǔ yǔ。
君才时时吐珠玉,我笔往往杂龙虎。jūn cái shí shí tǔ zhū yù,wǒ bǐ wǎng wǎng zá lóng hǔ。
君曾笑我太纵横,我亦嗤君不轩举。jūn céng xiào wǒ tài zòng héng,wǒ yì chī jūn bù xuān jǔ。
继闻君颇务广博,谈天谈兵兼训诂。jì wén jūn pǒ wù guǎng bó,tán tiān tán bīng jiān xùn gǔ。
迩来忽复寻旧径,读债未完急须补。ěr lái hū fù xún jiù jìng,dú zhài wèi wán jí xū bǔ。
恰逢贼子正倦游,欲往从君道里阻。qià féng zéi zi zhèng juàn yóu,yù wǎng cóng jūn dào lǐ zǔ。
松溪李生亦可人,约我邀君缔缟纻。sōng xī lǐ shēng yì kě rén,yuē wǒ yāo jūn dì gǎo zhù。
集真古观界中途,如捧敦盘会齐楚。jí zhēn gǔ guān jiè zhōng tú,rú pěng dūn pán huì qí chǔ。
入门握手讶疏狂,坐久深谈觉媚妩。rù mén wò shǒu yà shū kuáng,zuò jiǔ shēn tán jué mèi wǔ。
新交肝胆既相投,旧意参差不足语。xīn jiāo gān dǎn jì xiāng tóu,jiù yì cān chà bù zú yǔ。
我生舌本爱翻澜,每到妙处君起舞。wǒ shēng shé běn ài fān lán,měi dào miào chù jūn qǐ wǔ。
洒落真能辟万夫,飞扬直欲空千古。sǎ luò zhēn néng pì wàn fū,fēi yáng zhí yù kōng qiān gǔ。
际天明月照屋梁,僵柱僮奴鼾廊庑。jì tiān míng yuè zhào wū liáng,jiāng zhù tóng nú hān láng wǔ。
登床倚枕不成眠,多少深情尽倾吐。dēng chuáng yǐ zhěn bù chéng mián,duō shǎo shēn qíng jǐn qīng tǔ。
初日惊屯东岭云,晓风忽送前峰雨。chū rì jīng tún dōng lǐng yún,xiǎo fēng hū sòng qián fēng yǔ。
蹇驴已秣仆执鞭,君尚持杯我挥麈。jiǎn lǘ yǐ mò pū zhí biān,jūn shàng chí bēi wǒ huī zhǔ。
丁宁索我赠长句,口虽未应心已许。dīng níng suǒ wǒ zèng zhǎng jù,kǒu suī wèi yīng xīn yǐ xǔ。
我生以诗作性命,此事颇能道甘苦。wǒ shēng yǐ shī zuò xìng mìng,cǐ shì pǒ néng dào gān kǔ。
读书万卷尽糟粕,驱策群言仗灵府。dú shū wàn juǎn jǐn zāo pò,qū cè qún yán zhàng líng fǔ。
莫学蜉蝣夸衣裳,要看大将建旗鼓。mò xué fú yóu kuā yī shang,yào kàn dà jiāng jiàn qí gǔ。
王孟韩苏俱我师,乃所愿学白与甫。wáng mèng hán sū jù wǒ shī,nǎi suǒ yuàn xué bái yǔ fǔ。
平时苟不抱奇气,下笔空嗟仇肺腑。píng shí gǒu bù bào qí qì,xià bǐ kōng jiē chóu fèi fǔ。
艺不两精岂我欺,千秋事业力宜努。yì bù liǎng jīng qǐ wǒ qī,qiān qiū shì yè lì yí nǔ。
我诗不欲工献媚,以此质君或有取。wǒ shī bù yù gōng xiàn mèi,yǐ cǐ zhì jūn huò yǒu qǔ。
荔浦频年因手板,金门久已埋黄土。lì pǔ pín nián yīn shǒu bǎn,jīn mén jiǔ yǐ mái huáng tǔ。
间居还往独礼垣,冷落诗坛寡俦侣。jiān jū hái wǎng dú lǐ yuán,lěng luò shī tán guǎ chóu lǚ。
知君将作析城游,扫径先为开别墅。zhī jūn jiāng zuò xī chéng yóu,sǎo jìng xiān wèi kāi bié shù。
不独名山尽待君,我亦愿为东道主。bù dú míng shān jǐn dài jūn,wǒ yì yuàn wèi dōng dào zhǔ。