古诗词

张远

天章寺怀古

张远

为访天章寺,溪行戴晓星。wèi fǎng tiān zhāng sì,xī xíng dài xiǎo xīng。
天花吹石磴,溜竹泻兰亭。tiān huā chuī shí dèng,liū zhú xiè lán tíng。
鸟下还听法,龙归不辨形。niǎo xià hái tīng fǎ,lóng guī bù biàn xíng。
桥山弓剑杳,何处问冬青。qiáo shān gōng jiàn yǎo,hé chù wèn dōng qīng。

燕昭王墓

张远

落落高坟直到今,秋风惆怅独登临。luò luò gāo fén zhí dào jīn,qiū fēng chóu chàng dú dēng lín。
燕山草落霜逾苦,碣石沙寒日易沈。yàn shān cǎo luò shuāng yú kǔ,jié shí shā hán rì yì shěn。
逆旅只怜余白首,荒台不见有黄金。nì lǚ zhǐ lián yú bái shǒu,huāng tái bù jiàn yǒu huáng jīn。
莫言近代无良马,孤负当年一片心。mò yán jìn dài wú liáng mǎ,gū fù dāng nián yī piàn xīn。

岁暮寄怀故园亲友

张远

一年一万一千里,马足车轮舴艋舟。yī nián yī wàn yī qiān lǐ,mǎ zú chē lún zé měng zhōu。
自笑此身浑似叶,不知于世复何求。zì xiào cǐ shēn hún shì yè,bù zhī yú shì fù hé qiú。
磨牛处处循陈迹,笼鸟依依忆故丘。mó niú chù chù xún chén jì,lóng niǎo yī yī yì gù qiū。
正是羊城梅放日,瘴云霾雨独登楼。zhèng shì yáng chéng méi fàng rì,zhàng yún mái yǔ dú dēng lóu。

还至延平遥望先墓有作

张远

登楼遥望墓门秋,辛苦经年尚剑州。dēng lóu yáo wàng mù mén qiū,xīn kǔ jīng nián shàng jiàn zhōu。
岂有弟兄依陇亩,只凭风雨护松楸。qǐ yǒu dì xiōng yī lǒng mǔ,zhǐ píng fēng yǔ hù sōng qiū。
来从豺虎行边路,去逐鲸鲵腹里舟。lái cóng chái hǔ xíng biān lù,qù zhú jīng ní fù lǐ zhōu。
四十无成还浪迹,云山何处可回头。sì shí wú chéng hái làng jì,yún shān hé chù kě huí tóu。

登滕王阁

张远

高阁登临此大观,四山对面压龙盘。gāo gé dēng lín cǐ dà guān,sì shān duì miàn yā lóng pán。
岂无词赋惊阎帅,已把文章让子安。qǐ wú cí fù jīng yán shuài,yǐ bǎ wén zhāng ràng zi ān。
人世百年风浩浩,长江千古水漫漫。rén shì bǎi nián fēng hào hào,zhǎng jiāng qiān gǔ shuǐ màn màn。
南州高士今谁是,有客斜阳独倚阑。nán zhōu gāo shì jīn shuí shì,yǒu kè xié yáng dú yǐ lán。

送沙子羽之日本

张远

寿安山回敞云烟,邪马台高四面天。shòu ān shān huí chǎng yún yān,xié mǎ tái gāo sì miàn tiān。
缥缈似游星汉外,依稀直到日轮边。piāo miǎo shì yóu xīng hàn wài,yī xī zhí dào rì lún biān。
乘桴昔已伤尼父,蹈海今谁是鲁连。chéng fú xī yǐ shāng ní fù,dǎo hǎi jīn shuí shì lǔ lián。
见说遗经在兹士,却将吾道问东偏。jiàn shuō yí jīng zài zī shì,què jiāng wú dào wèn dōng piān。

自题山水画册

张远

烟岚浓冷雨初晴,人在翠微深处行。yān lán nóng lěng yǔ chū qíng,rén zài cuì wēi shēn chù xíng。
云气湿衣风透骨,隔林犹听乱泉声。yún qì shī yī fēng tòu gǔ,gé lín yóu tīng luàn quán shēng。

古意

张远

庄周梦为蝶,牛哀化为虎。zhuāng zhōu mèng wèi dié,niú āi huà wèi hǔ。
此身等浮云,何物得自主。cǐ shēn děng fú yún,hé wù dé zì zhǔ。
登高眺遐荒,松柏莽平楚。dēng gāo tiào xiá huāng,sōng bǎi mǎng píng chǔ。
昔为公与侯,今作粪与土。xī wèi gōng yǔ hóu,jīn zuò fèn yǔ tǔ。
贵贱同一归,空烦泪如雨。guì jiàn tóng yī guī,kōng fán lèi rú yǔ。
青春不再来,白石足可煮。qīng chūn bù zài lái,bái shí zú kě zhǔ。
竦身命黄鹄,云霄待吾举。sǒng shēn mìng huáng gǔ,yún xiāo dài wú jǔ。

下建溪诸滩

张远

无诸拓闽疆,山川贾余霸。wú zhū tuò mǐn jiāng,shān chuān jiǎ yú bà。
乱石斗雷霆,终古不可罢。luàn shí dòu léi tíng,zhōng gǔ bù kě bà。
轻航一鸟疾,砰湃千转下。qīng háng yī niǎo jí,pēng pài qiān zhuǎn xià。
前舟欻然没,初见各惊诧。qián zhōu chuā rán méi,chū jiàn gè jīng chà。
须臾出白浪,回旋去如射。xū yú chū bái làng,huí xuán qù rú shè。
生命寄柁师,与石争一罅。shēng mìng jì duò shī,yǔ shí zhēng yī xià。
在阴魂屡飞,过后舌频咋。zài yīn hún lǚ fēi,guò hòu shé pín zǎ。
造物产湖海,至此穷变化。zào wù chǎn hú hǎi,zhì cǐ qióng biàn huà。
若匪众盘涡,闽溪高可泻。ruò fěi zhòng pán wō,mǐn xī gāo kě xiè。
仙霞插霄汉,天险此其亚。xiān xiá chā xiāo hàn,tiān xiǎn cǐ qí yà。
所以纵横徒,一丸每频借。suǒ yǐ zòng héng tú,yī wán měi pín jiè。
吾闻天下雄,以德不以诈。wú wén tiān xià xióng,yǐ dé bù yǐ zhà。
闽中如井底,未足供叱咤。mǐn zhōng rú jǐng dǐ,wèi zú gōng chì zhà。
安得常治平,弦歌出桑柘。ān dé cháng zhì píng,xián gē chū sāng zhè。

题黄山山人墨竹

张远

结体欲密势欲舒,节圆叶老如草书。jié tǐ yù mì shì yù shū,jié yuán yè lǎo rú cǎo shū。
吴兴已往不可作,此君顾影空扶疏。wú xīng yǐ wǎng bù kě zuò,cǐ jūn gù yǐng kōng fú shū。
黄山山人澹于菊,胸有千竿万竿竹。huáng shān shān rén dàn yú jú,xiōng yǒu qiān gān wàn gān zhú。
翛然落笔电与雷,纵横幻诞何奇哉。xiāo rán luò bǐ diàn yǔ léi,zòng héng huàn dàn hé qí zāi。
墨汁三升酒一斗,飒飒晴空风雨来。mò zhī sān shēng jiǔ yī dòu,sà sà qíng kōng fēng yǔ lái。
蛰蛇出蠖剑出匣,夭矫老龙卸龙甲。zhé shé chū huò jiàn chū xiá,yāo jiǎo lǎo lóng xiè lóng jiǎ。
共道一日不可无,颇恨古人无我法。gòng dào yī rì bù kě wú,pǒ hèn gǔ rén wú wǒ fǎ。
袜材挥尽世莫知,撑肠拄腹徒尔为。wà cái huī jǐn shì mò zhī,chēng cháng zhǔ fù tú ěr wèi。
伯时画马入马腹,但恐山人变竹枝。bó shí huà mǎ rù mǎ fù,dàn kǒng shān rén biàn zhú zhī。