古诗词

曹玘

春日花下

曹玘

天意微阴又转晴,化工偏有惜花情。tiān yì wēi yīn yòu zhuǎn qíng,huà gōng piān yǒu xī huā qíng。
文章总在春三月,箫管无如鸟一声。wén zhāng zǒng zài chūn sān yuè,xiāo guǎn wú rú niǎo yī shēng。
雨湿草痕诗思长,日磨松影道心清。yǔ shī cǎo hén shī sī zhǎng,rì mó sōng yǐng dào xīn qīng。
野僧共矢看云约,拟向何山寺里行。yě sēng gòng shǐ kàn yún yuē,nǐ xiàng hé shān sì lǐ xíng。

秋居漫兴呈冯立中父母

曹玘

藕花香细月痕微,薄雾生凉欲湿衣。ǒu huā xiāng xì yuè hén wēi,báo wù shēng liáng yù shī yī。
壁后愧穿灯自照,淮南悲见叶初飞。bì hòu kuì chuān dēng zì zhào,huái nán bēi jiàn yè chū fēi。
醉忘世态常愁醒,饱看溪云可疗饥。zuì wàng shì tài cháng chóu xǐng,bǎo kàn xī yún kě liáo jī。
虫响正多惊客梦,又闻络纬上秋机。chóng xiǎng zhèng duō jīng kè mèng,yòu wén luò wěi shàng qiū jī。

子佩弟见访留赏牡丹兼忆子求

曹玘

忆曾同醉复同吟,往事堪思不可寻。yì céng tóng zuì fù tóng yín,wǎng shì kān sī bù kě xún。
红袖倚阑春未老,绿窗欹枕月初沈。hóng xiù yǐ lán chūn wèi lǎo,lǜ chuāng yī zhěn yuè chū shěn。
笙歌十五年前梦,风雨三千里外心。shēng gē shí wǔ nián qián mèng,fēng yǔ sān qiān lǐ wài xīn。
独喜护花天有意,九分晴带一分阴。dú xǐ hù huā tiān yǒu yì,jiǔ fēn qíng dài yī fēn yīn。

春寒

曹玘

一枕华胥鸟唤醒,晓和松韵更堪听。yī zhěn huá xū niǎo huàn xǐng,xiǎo hé sōng yùn gèng kān tīng。
起吟文赋梅花赋,闲写茶经山海经。qǐ yín wén fù méi huā fù,xián xiě chá jīng shān hǎi jīng。
霜雪向头争此白,乾坤留眼望谁青。shuāng xuě xiàng tóu zhēng cǐ bái,qián kūn liú yǎn wàng shuí qīng。
天心未必私丘壑,不放东风过草亭。tiān xīn wèi bì sī qiū hè,bù fàng dōng fēng guò cǎo tíng。

与元白上人竹间晚坐

曹玘

频敲竹院不须憎,我亦虚堂暂过僧。pín qiāo zhú yuàn bù xū zēng,wǒ yì xū táng zàn guò sēng。
人静鸟歌窗外月,夜凉虫语佛前灯。rén jìng niǎo gē chuāng wài yuè,yè liáng chóng yǔ fú qián dēng。
茶炊松叶声非雨,诗嚼梅花字有冰。chá chuī sōng yè shēng fēi yǔ,shī jué méi huā zì yǒu bīng。
寒水一溪钟半渡,石桥归路岭云兴。hán shuǐ yī xī zhōng bàn dù,shí qiáo guī lù lǐng yún xīng。

溪边把钓

曹玘

何处伊人可溯洄,欲行且止却徘徊。hé chù yī rén kě sù huí,yù xíng qiě zhǐ què pái huái。
水平似镜笼堤去,云怪如山压树来。shuǐ píng shì jìng lóng dī qù,yún guài rú shān yā shù lái。
幽响到帘枫叶下,远香分槛稻花开。yōu xiǎng dào lián fēng yè xià,yuǎn xiāng fēn kǎn dào huā kāi。
一丝引得秋江味,新煮鲈鱼有四腮。yī sī yǐn dé qiū jiāng wèi,xīn zhǔ lú yú yǒu sì sāi。

把钓

曹玘

碧流春涨绿杨前,红蓼秋开浅渚边。bì liú chūn zhǎng lǜ yáng qián,hóng liǎo qiū kāi qiǎn zhǔ biān。
五尺拖斜沙岸月,一丝垂烂晚溪烟。wǔ chǐ tuō xié shā àn yuè,yī sī chuí làn wǎn xī yān。
操心不假詹何授,种法无求范蠡传。cāo xīn bù jiǎ zhān hé shòu,zhǒng fǎ wú qiú fàn lí chuán。
好与直钩同作想,得非人也失非天。hǎo yǔ zhí gōu tóng zuò xiǎng,dé fēi rén yě shī fēi tiān。

春晴野望

曹玘

才见寻梅又落梅,绿莎烟岸少徘徊。cái jiàn xún méi yòu luò méi,lǜ shā yān àn shǎo pái huái。
天征酒债贫多负,诗锁愁城咏不开。tiān zhēng jiǔ zhài pín duō fù,shī suǒ chóu chéng yǒng bù kāi。
蚕豆减花春有雪,竹林迟笋冻无雷。cán dòu jiǎn huā chūn yǒu xuě,zhú lín chí sǔn dòng wú léi。
偶成野酌谁频劝,隔岸先悬羯鼓催。ǒu chéng yě zhuó shuí pín quàn,gé àn xiān xuán jié gǔ cuī。

山蜂以笔管为巢戏有此作

曹玘

如椽世界忽相兼,群以为房意亦恬。rú chuán shì jiè hū xiāng jiān,qún yǐ wèi fáng yì yì tián。
腰细未嫌宫制窄,须香常被墨痕沾。yāo xì wèi xián gōng zhì zhǎi,xū xiāng cháng bèi mò hén zhān。
晓窥斑管心应苦,夜酿江花蜜更甜。xiǎo kuī bān guǎn xīn yīng kǔ,yè niàng jiāng huā mì gèng tián。
毛颖有锋能杀兔,莫轻发矢斗霜尖。máo yǐng yǒu fēng néng shā tù,mò qīng fā shǐ dòu shuāng jiān。

惜别

曹玘

阅尽悲欢笑此生,邦能主合便忘情。yuè jǐn bēi huān xiào cǐ shēng,bāng néng zhǔ hé biàn wàng qíng。
轻阴不阻今朝别,薄醉翻添昨夜醒。qīng yīn bù zǔ jīn cháo bié,báo zuì fān tiān zuó yè xǐng。
倚槛水流分袂影,卷帘风送落钗声。yǐ kǎn shuǐ liú fēn mèi yǐng,juǎn lián fēng sòng luò chāi shēng。
闲愁岂似天涯草,略遇春光绿遂平。xián chóu qǐ shì tiān yá cǎo,lüè yù chūn guāng lǜ suì píng。

晓行有感

曹玘

晓色催行露未干,柳条为我拂征鞍。xiǎo sè cuī xíng lù wèi gàn,liǔ tiáo wèi wǒ fú zhēng ān。
残钟略可医归梦,破褐何能救夜寒。cán zhōng lüè kě yī guī mèng,pò hè hé néng jiù yè hán。
交态不如秋水淡,世途宁似酒肠宽。jiāo tài bù rú qiū shuǐ dàn,shì tú níng shì jiǔ cháng kuān。
沧浪一曲渔歌起,羡杀芦花理钓竿。cāng làng yī qū yú gē qǐ,xiàn shā lú huā lǐ diào gān。

久雪初霁登君山

曹玘

著屣来登似泛槎,春晖虽浅亦韶华。zhù xǐ lái dēng shì fàn chá,chūn huī suī qiǎn yì sháo huá。
风帆破浪翻成雪,野草连云半是花。fēng fān pò làng fān chéng xuě,yě cǎo lián yún bàn shì huā。
河北弄兵酣虎帐,两淮销骨胜龙沙。hé běi nòng bīng hān hǔ zhàng,liǎng huái xiāo gǔ shèng lóng shā。
目横千里悲何极,贳酒先消一画叉。mù héng qiān lǐ bēi hé jí,shì jiǔ xiān xiāo yī huà chā。

瞽妪谈命

曹玘

富贵功名似梦中,人难推算理难穷。fù guì gōng míng shì mèng zhōng,rén nán tuī suàn lǐ nán qióng。
朦胧原是先天数,更遣朦人说吉凶。méng lóng yuán shì xiān tiān shù,gèng qiǎn méng rén shuō jí xiōng。

垂柳

曹玘

亦缠征鞍亦指衣,烟非能瘦雨非肥。yì chán zhēng ān yì zhǐ yī,yān fēi néng shòu yǔ fēi féi。
颠狂自是生来性,那得花开不乱飞。diān kuáng zì shì shēng lái xìng,nà dé huā kāi bù luàn fēi。

孤舟杂咏

曹玘

才过长亭复短亭,隔江遥见一峰青。cái guò zhǎng tíng fù duǎn tíng,gé jiāng yáo jiàn yī fēng qīng。
多情犹有春深鸟,到处催归不少停。duō qíng yóu yǒu chūn shēn niǎo,dào chù cuī guī bù shǎo tíng。

蒹葭在野终岁仰以为薪春叶初肥马食殆尽诗以戏之

曹玘

莫因秋水惜蒹葭,天马从来产渥洼。mò yīn qiū shuǐ xī jiān jiā,tiān mǎ cóng lái chǎn wò wā。
但问月明吹笛夜,扁舟何处看芦花。dàn wèn yuè míng chuī dí yè,biǎn zhōu hé chù kàn lú huā。

杜康墓二首

曹玘

芦荻萧萧古渡风,冷烟微雨下轻鸿。lú dí xiāo xiāo gǔ dù fēng,lěng yān wēi yǔ xià qīng hóng。
清流万斛甘如酿,日在先生一枕中。qīng liú wàn hú gān rú niàng,rì zài xiān shēng yī zhěn zhōng。

杜康墓二首

曹玘

两岸清山压树低,墓门疏雨草凄凄。liǎng àn qīng shān yā shù dī,mù mén shū yǔ cǎo qī qī。
关情只有横桥柳,一遇春风绿满溪。guān qíng zhǐ yǒu héng qiáo liǔ,yī yù chūn fēng lǜ mǎn xī。

古意

曹玘

尘世不足慕,吾心思远翔。chén shì bù zú mù,wú xīn sī yuǎn xiáng。
远翔欲何之,乃在山之阳。yuǎn xiáng yù hé zhī,nǎi zài shān zhī yáng。
中有神仙人,好道乐以康。zhōng yǒu shén xiān rén,hǎo dào lè yǐ kāng。
朝餐石上云,夕卧松花香。cháo cān shí shàng yún,xī wò sōng huā xiāng。
我愿从彼游,黄鹤为徜徉。wǒ yuàn cóng bǐ yóu,huáng hè wèi cháng yáng。
醉我沆瀣露,披我薜荔裳。zuì wǒ hàng xiè lù,pī wǒ bì lì shang。
紫芝灿华屋,丹崖曜朱房。zǐ zhī càn huá wū,dān yá yào zhū fáng。
飘然得轻举,长笑凌穹苍。piāo rán dé qīng jǔ,zhǎng xiào líng qióng cāng。

莲花峰早起与印上人

曹玘

欲曙未曙候,空山无可名。yù shǔ wèi shǔ hòu,kōng shān wú kě míng。
但见鸟飞处,淡然秋云生。dàn jiàn niǎo fēi chù,dàn rán qiū yún shēng。
烟霞多变态,若与群峰争。yān xiá duō biàn tài,ruò yǔ qún fēng zhēng。
涧响共趋壑,并作新泉声。jiàn xiǎng gòng qū hè,bìng zuò xīn quán shēng。
即此旦暮气,将以移人情。jí cǐ dàn mù qì,jiāng yǐ yí rén qíng。
2612