古诗词

张学仁

自然庵月夜看梅

张学仁

满地月如水,一庭花似云。mǎn dì yuè rú shuǐ,yī tíng huā shì yún。
光从今夜满,春向隔年分。guāng cóng jīn yè mǎn,chūn xiàng gé nián fēn。
山影静相对,江流定不闻。shān yǐng jìng xiāng duì,jiāng liú dìng bù wén。
半宵风露足,禅榻散余芬。bàn xiāo fēng lù zú,chán tà sàn yú fēn。

宿焦山自然庵和雪庐韵

张学仁

横笛高吹大海秋,与君同上海西楼。héng dí gāo chuī dà hǎi qiū,yǔ jūn tóng shàng hǎi xī lóu。
长江万里东流水,不及尊前一夜愁。zhǎng jiāng wàn lǐ dōng liú shuǐ,bù jí zūn qián yī yè chóu。

登华顶峰望海

张学仁

天台四万八千丈,千山万山尽相向。tiān tái sì wàn bā qiān zhàng,qiān shān wàn shān jǐn xiāng xiàng。
青莲一朵海上开,重重花萼扶莲台。qīng lián yī duǒ hǎi shàng kāi,zhòng zhòng huā è fú lián tái。
华峰独在中峰顶,莽莽云烟铺万顷。huá fēng dú zài zhōng fēng dǐng,mǎng mǎng yún yān pù wàn qǐng。
摄衣拄杖登崇峦,悬崖孤立心生警。shè yī zhǔ zhàng dēng chóng luán,xuán yá gū lì xīn shēng jǐng。
天风吹琅琅,海色摇青苍。tiān fēng chuī láng láng,hǎi sè yáo qīng cāng。
群山齐拱揖,一气连混茫。qún shān qí gǒng yī,yī qì lián hùn máng。
天鸡三唱天欲晓,羲和鞭日升扶桑,朱霞璀璨动百怪,珊瑚火齐交生光。tiān jī sān chàng tiān yù xiǎo,xī hé biān rì shēng fú sāng,zhū xiá cuǐ càn dòng bǎi guài,shān hú huǒ qí jiāo shēng guāng。
方壶员峤望不到,碧水荡漾群龙翔。fāng hú yuán jiào wàng bù dào,bì shuǐ dàng yàng qún lóng xiáng。
山僧为言十月朔,日月双轮海中跃。shān sēng wèi yán shí yuè shuò,rì yuè shuāng lún hǎi zhōng yuè。
忽高忽下弄两丸,倒走天吴惊海若。hū gāo hū xià nòng liǎng wán,dào zǒu tiān wú jīng hǎi ruò。
身无六翮抟沧溟,西标赤城东金庭。shēn wú liù hé tuán cāng míng,xī biāo chì chéng dōng jīn tíng。
仰天大笑海云起,峰头卧看青山青。yǎng tiān dà xiào hǎi yún qǐ,fēng tóu wò kàn qīng shān qīng。
日暮蒙蒙散烟雾,桐柏之宫在何处。rì mù méng méng sàn yān wù,tóng bǎi zhī gōng zài hé chù。
不如裹足下山去,前溪恐与刘郎遇。bù rú guǒ zú xià shān qù,qián xī kǒng yǔ liú láng yù。