古诗词

康有为

冶秋词十四首

康有为

亦识人间终别离,最难排遣是当时。yì shí rén jiān zhōng bié lí,zuì nán pái qiǎn shì dāng shí。
多情却是无情好,怊怅三生杜牧之。duō qíng què shì wú qíng hǎo,chāo chàng sān shēng dù mù zhī。

论书绝句十五首

康有为

隶楷谁能溯滥泉,句容片石独夐然。lì kǎi shuí néng sù làn quán,jù róng piàn shí dú xiòng rán。
若从变遽搜灵庙,应识昆仑在震迁。ruò cóng biàn jù sōu líng miào,yīng shí kūn lún zài zhèn qiān。

论书绝句十五首

康有为

受禅应为卫觊书,邯郸韦诞比何如。shòu chán yīng wèi wèi jì shū,hán dān wéi dàn bǐ hé rú。
瓘恒世受真传法,一脉逾河走传车。guàn héng shì shòu zhēn chuán fǎ,yī mài yú hé zǒu chuán chē。

论书绝句十五首

康有为

元常法乳知谁在,珍重丰碑有枳阳。yuán cháng fǎ rǔ zhī shuí zài,zhēn zhòng fēng bēi yǒu zhǐ yáng。
文质蹒跚开石阙,始知晋法有传方。wén zhì pán shān kāi shí quē,shǐ zhī jìn fǎ yǒu chuán fāng。

论书绝句十五首

康有为

铁石纵横体势奇,相斯笔法孰传之。tiě shí zòng héng tǐ shì qí,xiāng sī bǐ fǎ shú chuán zhī。
漠经以后音尘绝,惟有龙颜第一碑。mò jīng yǐ hòu yīn chén jué,wéi yǒu lóng yán dì yī bēi。

论书绝句十五首

康有为

餐霞神采绝人烟,古今谁可称书仙。cān xiá shén cǎi jué rén yān,gǔ jīn shuí kě chēng shū xiān。
石门崖下摩遗碣,跨鹤骖鸾欲上天。shí mén yá xià mó yí jié,kuà hè cān luán yù shàng tiān。

论书绝句十五首

康有为

琅邪茂密集书成,郙阁褒斜章法精。láng xié mào mì jí shū chéng,fǔ gé bāo xié zhāng fǎ jīng。
能戒熹平变疏匾,仅传古法彦云铭。néng jiè xī píng biàn shū biǎn,jǐn chuán gǔ fǎ yàn yún míng。

论书绝句十五首

康有为

褒斜分法知谁继,瘦硬应推吊比干。bāo xié fēn fǎ zhī shuí jì,shòu yìng yīng tuī diào bǐ gàn。
风荡齐碑成一律,修罗雄峻独为难。fēng dàng qí bēi chéng yī lǜ,xiū luó xióng jùn dú wèi nán。

论书绝句十五首

康有为

铦利森森耀戟鋋,始兴碑法变钟传。xiān lì sēn sēn yào jǐ chán,shǐ xīng bēi fǎ biàn zhōng chuán。
率更后出书名擅,谁识先师贝义渊。lǜ gèng hòu chū shū míng shàn,shuí shí xiān shī bèi yì yuān。

论书绝句十五首

康有为

骨遒血莹态丰秾,怀令青青秀一峰。gǔ qiú xuè yíng tài fēng nóng,huái lìng qīng qīng xiù yī fēng。
变化方员尽奇丽,光芒鳞甲若游龙。biàn huà fāng yuán jǐn qí lì,guāng máng lín jiǎ ruò yóu lóng。

论书绝句十五首

康有为

子建遗碑独檀场,卫家体质贵雄强。zi jiàn yí bēi dú tán chǎng,wèi jiā tǐ zhì guì xióng qiáng。
大刀斫陈称无敌,沉著偏兼痛快长。dà dāo zhuó chén chēng wú dí,chén zhù piān jiān tòng kuài zhǎng。

论书绝句十五首

康有为

异态新姿杂笔端,行间妙理合为难。yì tài xīn zī zá bǐ duān,xíng jiān miào lǐ hé wèi nán。
谁人解作兰亭意,君起浮图仔细看。shuí rén jiě zuò lán tíng yì,jūn qǐ fú tú zǎi xì kàn。

论书绝句十五首

康有为

鲁公端合辨香薰,茂密雄强合众芬。lǔ gōng duān hé biàn xiāng xūn,mào mì xióng qiáng hé zhòng fēn。
章法已传郙阁颂,更开草隶裴将军。zhāng fǎ yǐ chuán fǔ gé sòng,gèng kāi cǎo lì péi jiāng jūn。

论书绝句十五首

康有为

南宫书评妙难量,跳掷偏兼对越庄。nán gōng shū píng miào nán liàng,tiào zhì piān jiān duì yuè zhuāng。
灵庆池边遗石在,神锋峻立独回翔。líng qìng chí biān yí shí zài,shén fēng jùn lì dú huí xiáng。

论书绝句十五首

康有为

山谷行书与篆通,兰亭神理荡飞红。shān gǔ xíng shū yǔ zhuàn tōng,lán tíng shén lǐ dàng fēi hóng。
曾台缓步翛翛远,高谢风尘属此翁。céng tái huǎn bù xiāo xiāo yuǎn,gāo xiè fēng chén shǔ cǐ wēng。

论书绝句十五首

康有为

欧体盛行无魏法,隋人变古有唐风。ōu tǐ shèng xíng wú wèi fǎ,suí rén biàn gǔ yǒu táng fēng。
千年皖楚分张邓,下笔苍茫吐白虹。qiān nián wǎn chǔ fēn zhāng dèng,xià bǐ cāng máng tǔ bái hóng。

韬光寺

康有为

深深万竹一峰圆,磴道盘青欲上天。shēn shēn wàn zhú yī fēng yuán,dèng dào pán qīng yù shàng tiān。
空翠湿衣山雨合,身行云雾作飞仙。kōng cuì shī yī shān yǔ hé,shēn xíng yún wù zuò fēi xiān。

秋心五首

康有为

峰峦无数著楼台,老木荒僵春气回。fēng luán wú shù zhù lóu tái,lǎo mù huāng jiāng chūn qì huí。
夜读道书晨叩齿,秋心忽见万红开。yè dú dào shū chén kòu chǐ,qiū xīn hū jiàn wàn hóng kāi。

秋心五首

康有为

神女流云不可招,旧时月色落寒潮。shén nǚ liú yún bù kě zhāo,jiù shí yuè sè luò hán cháo。
无端误入华曼会,一树红蔷倚碧箫。wú duān wù rù huá màn huì,yī shù hóng qiáng yǐ bì xiāo。

秋心五首

康有为

开落红棉一梦中,酒醒昨夜又东风。kāi luò hóng mián yī mèng zhōng,jiǔ xǐng zuó yè yòu dōng fēng。
十年白上萧郎鬓,不分桃花新旧红。shí nián bái shàng xiāo láng bìn,bù fēn táo huā xīn jiù hóng。
1251234567