古诗词

曹奕霞

题友人华岳诗后

曹奕霞

太华烟峦在一筇,自言亲手摘芙蓉。tài huá yān luán zài yī qióng,zì yán qīn shǒu zhāi fú róng。
更无人泣苍龙岭,只有君登落雁峰。gèng wú rén qì cāng lóng lǐng,zhǐ yǒu jūn dēng luò yàn fēng。
历历秦关归指掌,迢迢星海泻心胸。lì lì qín guān guī zhǐ zhǎng,tiáo tiáo xīng hǎi xiè xīn xiōng。
卧游挂我诗瓢处,尺五天边万树松。wò yóu guà wǒ shī piáo chù,chǐ wǔ tiān biān wàn shù sōng。

双剑歌为周蓉湖银台赋

曹奕霞

何来匣底双芙蓉,光怪烛屋明秋虹。hé lái xiá dǐ shuāng fú róng,guāng guài zhú wū míng qiū hóng。
天地之宝恒万钟,非公博物谁昭蒙。tiān dì zhī bǎo héng wàn zhōng,fēi gōng bó wù shuí zhāo méng。
七闽云历三十峰,遇人谈剑名猿公。qī mǐn yún lì sān shí fēng,yù rén tán jiàn míng yuán gōng。
剑虽不得其述穷,求之铸者靡良工。jiàn suī bù dé qí shù qióng,qiú zhī zhù zhě mí liáng gōng。
干镆自古竞楚风,方彼百鍊炉冶红。gàn mò zì gǔ jìng chǔ fēng,fāng bǐ bǎi liàn lú yě hóng。
鬼神守护日月镕,良由造化非人功。guǐ shén shǒu hù rì yuè róng,liáng yóu zào huà fēi rén gōng。
低徊往事余形容,到处已成踏雪鸿。dī huái wǎng shì yú xíng róng,dào chù yǐ chéng tà xuě hóng。
今兹建宁侯姓庞,命谁巧作山骨铜。jīn zī jiàn níng hóu xìng páng,mìng shuí qiǎo zuò shān gǔ tóng。
两虬跃出雌与雄,公久望气如司空。liǎng qiú yuè chū cí yǔ xióng,gōng jiǔ wàng qì rú sī kōng。
得来仍在闽海东,神物固与奇士同。dé lái réng zài mǐn hǎi dōng,shén wù gù yǔ qí shì tóng。
晦显岂必殊霜锋,纵使埋没粪土中。huì xiǎn qǐ bì shū shuāng fēng,zòng shǐ mái méi fèn tǔ zhōng。
精采啮蚀光愈融,星文况铄银台崇。jīng cǎi niè shí guāng yù róng,xīng wén kuàng shuò yín tái chóng。
斗牛电掣凌苍穹,宝装漆鞘声鏦鏦。dòu niú diàn chè líng cāng qióng,bǎo zhuāng qī qiào shēng cōng cōng。
挂壁日惟图史共,舞时更与书法通。guà bì rì wéi tú shǐ gòng,wǔ shí gèng yǔ shū fǎ tōng。
佩之岂止庇一躬,欲卫吾道驱阴雺。pèi zhī qǐ zhǐ bì yī gōng,yù wèi wú dào qū yīn wù。
剑得其人其遇隆,不随下客弹鱼?。jiàn dé qí rén qí yù lóng,bù suí xià kè dàn yú zǒng。
酒酣斫地曾无庸,轩开有绿气郁葱,摩挲三尺愁吴侬。jiǔ hān zhuó dì céng wú yōng,xuān kāi yǒu lǜ qì yù cōng,mó sā sān chǐ chóu wú nóng。