古诗词

曹树德

读虞永兴夫子庙堂碑有感

曹树德

右军工书穷神化,嫡派相承虞永兴。yòu jūn gōng shū qióng shén huà,dí pài xiāng chéng yú yǒng xīng。
内含刚健外婀娜,天然墨妙超人群。nèi hán gāng jiàn wài ē nà,tiān rán mò miào chāo rén qún。
把玩再三不忍释,置之座隅忘朝昏。bǎ wán zài sān bù rěn shì,zhì zhī zuò yú wàng cháo hūn。
如与有道相接对,顿教方寸澹俗氛。rú yǔ yǒu dào xiāng jiē duì,dùn jiào fāng cùn dàn sú fēn。
书法至唐乃大盛,欧褚颜柳世所敬。shū fǎ zhì táng nǎi dà shèng,ōu chǔ yán liǔ shì suǒ jìng。
率更猛将挽强弓,深入时或摧其锋。lǜ gèng měng jiāng wǎn qiáng gōng,shēn rù shí huò cuī qí fēng。
河南绰约如美女,薄媚不任罗绮丛。hé nán chuò yuē rú měi nǚ,báo mèi bù rèn luó qǐ cóng。
平原雄杰迈千古,字以人重谁敢攻。píng yuán xióng jié mài qiān gǔ,zì yǐ rén zhòng shuí gǎn gōng。
诚悬清劲亦可喜,人谓结体同鲁公。chéng xuán qīng jìn yì kě xǐ,rén wèi jié tǐ tóng lǔ gōng。
行间究少飘逸气,魏晋风流已扫地。xíng jiān jiū shǎo piāo yì qì,wèi jìn fēng liú yǐ sǎo dì。
惟有秘监擅众长,有如君子善藏器。wéi yǒu mì jiān shàn zhòng zhǎng,yǒu rú jūn zi shàn cáng qì。
但论行草亦偏工,暮年所得更深邃。dàn lùn xíng cǎo yì piān gōng,mù nián suǒ dé gèng shēn suì。
兰亭茧纸空复空,即此已可追其踪。lán tíng jiǎn zhǐ kōng fù kōng,jí cǐ yǐ kě zhuī qí zōng。
晚近俗书体尤弱,妩媚祇成俳优风。wǎn jìn sú shū tǐ yóu ruò,wǔ mèi qí chéng pái yōu fēng。
临摹虽工神气失,枯枝断梗将无同。lín mó suī gōng shén qì shī,kū zhī duàn gěng jiāng wú tóng。
书法与世相流转,识者观此忧忡忡。shū fǎ yǔ shì xiāng liú zhuǎn,shí zhě guān cǐ yōu chōng chōng。