古诗词

张庚

丙寅人日巴江舟中

张庚

人曰巴西客,凄凄江上心。rén yuē bā xī kè,qī qī jiāng shàng xīn。
乱山围楚望,孤艇入春阴。luàn shān wéi chǔ wàng,gū tǐng rù chūn yīn。
生计老弥拙,幽怀空自深。shēng jì lǎo mí zhuō,yōu huái kōng zì shēn。
去年乡有信,枌槚已成林。qù nián xiāng yǒu xìn,fén jiǎ yǐ chéng lín。

自信阳历罗山孝感山行

张庚

丁丁樵斧隔溪响,淰淰山云出谷寒。dīng dīng qiáo fǔ gé xī xiǎng,niǎn niǎn shān yún chū gǔ hán。
野屋傍崖随意构,小桥横版趁蹊安。yě wū bàng yá suí yì gòu,xiǎo qiáo héng bǎn chèn qī ān。
为贪好句低头觅,失却奇峰到眼看。wèi tān hǎo jù dī tóu mì,shī què qí fēng dào yǎn kàn。
穿过松林下坡去,人家一簇稻田宽。chuān guò sōng lín xià pō qù,rén jiā yī cù dào tián kuān。

丙辰冬十月归途次济宁

张庚

孟冬寒气肃郊原,日色荒荒望欲昏。mèng dōng hán qì sù jiāo yuán,rì sè huāng huāng wàng yù hūn。
一幅酒旗溪口店,数声牧笛枣林村。yī fú jiǔ qí xī kǒu diàn,shù shēng mù dí zǎo lín cūn。
天涯游子心谁识,鲁国儒生道自尊。tiān yá yóu zi xīn shuí shí,lǔ guó rú shēng dào zì zūn。
税驾任城寻古迹,长衢一片市尘喧。shuì jià rèn chéng xún gǔ jì,zhǎng qú yī piàn shì chén xuān。

采桑词

张庚

采采复采采,柔条与老枝。cǎi cǎi fù cǎi cǎi,róu tiáo yǔ lǎo zhī。
浑忘纤手破,只是怕蚕饥。hún wàng xiān shǒu pò,zhǐ shì pà cán jī。

采桑词

张庚

不惜辛勤饷,终朝更达晨。bù xī xīn qín xiǎng,zhōng cháo gèng dá chén。
他时成锦绣,知上阿谁身。tā shí chéng jǐn xiù,zhī shàng ā shuí shēn。

张夏山行

张庚

心目昨澄霁,望岳宁阳道。xīn mù zuó chéng jì,wàng yuè níng yáng dào。
秾翠排空倾,万象成却扫。nóng cuì pái kōng qīng,wàn xiàng chéng què sǎo。
缠绵夜梦深,闪倏山窗晓。chán mián yè mèng shēn,shǎn shū shān chuāng xiǎo。
趣装入其麓,扬策渡丛茑。qù zhuāng rù qí lù,yáng cè dù cóng niǎo。
日高放云霏,群峰争奇巧。rì gāo fàng yún fēi,qún fēng zhēng qí qiǎo。
岚气漾空蒙,秋光递清杳。lán qì yàng kōng méng,qiū guāng dì qīng yǎo。
疏立岩松直,乱拂渚蒲绕。shū lì yán sōng zhí,luàn fú zhǔ pú rào。
茅屋不成村,林壑自多窈。máo wū bù chéng cūn,lín hè zì duō yǎo。
沙涧既屡揭,硗冈亦重造。shā jiàn jì lǚ jiē,qiāo gāng yì zhòng zào。
回旋尽日看,余晖澹尤好。huí xuán jǐn rì kàn,yú huī dàn yóu hǎo。
风动响飞箨,霞散送归鸟。fēng dòng xiǎng fēi tuò,xiá sàn sòng guī niǎo。
未曾凌绝顶,吾怀良已浩。wèi céng líng jué dǐng,wú huái liáng yǐ hào。

李方伯藏倪云林溪山无尽图

张庚

清閟高人骨格奇,意趣岂复同凡儿。qīng bì gāo rén gǔ gé qí,yì qù qǐ fù tóng fán ér。
偶尔适兴写山水,冷致冽欲凌人肌。ǒu ěr shì xīng xiě shān shuǐ,lěng zhì liè yù líng rén jī。
想是霞餐却火食,不然那得清如斯。xiǎng shì xiá cān què huǒ shí,bù rán nà dé qīng rú sī。
此卷高尺长减仞,幽溪重复山逶迤。cǐ juǎn gāo chǐ zhǎng jiǎn rèn,yōu xī zhòng fù shān wēi yí。
枯林一簇山之麓,林下深深置两屋。kū lín yī cù shān zhī lù,lín xià shēn shēn zhì liǎng wū。
盖茅零落墙欲颓,屋后萧疏映丛竹。gài máo líng luò qiáng yù tuí,wū hòu xiāo shū yìng cóng zhú。
柴门不闭阒无人,烟波迤漾平侵门。chái mén bù bì qù wú rén,yān bō yí yàng píng qīn mén。
旁通略彴亦将断,舟楫沈啮洲沙痕。páng tōng lüè zhuó yì jiāng duàn,zhōu jí shěn niè zhōu shā hén。
崇峰侧岭绝蹊畛,荒寒似写乱后村。chóng fēng cè lǐng jué qī zhěn,huāng hán shì xiě luàn hòu cūn。
要是生当至元末,乱亡在在惊心魂。yào shì shēng dāng zhì yuán mò,luàn wáng zài zài jīng xīn hún。
目有所伤手自应,岂惟迂癖成性存。mù yǒu suǒ shāng shǒu zì yīng,qǐ wéi yū pǐ chéng xìng cún。
此卷笔法尤可喜,细观不与常作似。cǐ juǎn bǐ fǎ yóu kě xǐ,xì guān bù yǔ cháng zuò shì。
山石居然王右丞,树木全逼营丘李。shān shí jū rán wáng yòu chéng,shù mù quán bī yíng qiū lǐ。
枯淡虽云是本色,神味须知备众美。kū dàn suī yún shì běn sè,shén wèi xū zhī bèi zhòng měi。
世人但拟解索皴,谁向先生问具体。shì rén dàn nǐ jiě suǒ cūn,shuí xiàng xiān shēng wèn jù tǐ。
李君珍惜同隋珠,自云得之酒家胡。lǐ jūn zhēn xī tóng suí zhū,zì yún dé zhī jiǔ jiā hú。
出坎藉茅非偶尔,定是迂翁神与俱。chū kǎn jí máo fēi ǒu ěr,dìng shì yū wēng shén yǔ jù。

北邙山歌

张庚

北邙山头森宿莽,北邙山下堆丛土。běi máng shān tóu sēn sù mǎng,běi máng shān xià duī cóng tǔ。
渭水东流无尽时,邙山北峙常如古。wèi shuǐ dōng liú wú jǐn shí,máng shān běi zhì cháng rú gǔ。
前栽松柏摧为薪,后栽又复根轮囷。qián zāi sōng bǎi cuī wèi xīn,hòu zāi yòu fù gēn lún qūn。
松柏不知前与后,后人何用泣前人。sōng bǎi bù zhī qián yǔ hòu,hòu rén hé yòng qì qián rén。

漫成

张庚

袁家山头晴霭暖,大佛寺前春流淙。yuán jiā shān tóu qíng ǎi nuǎn,dà fú sì qián chūn liú cóng。
青蒲出水仅三寸,白鸟过溪时一双。qīng pú chū shuǐ jǐn sān cùn,bái niǎo guò xī shí yī shuāng。