古诗词

张世仁

学草书偶成

张世仁

草圣吾家事,临池偶作行。cǎo shèng wú jiā shì,lín chí ǒu zuò xíng。
但能工点?,兼取露锋铓。dàn néng gōng diǎn niǎn,jiān qǔ lù fēng máng。
似矢才离弩,如锥早处囊。shì shǐ cái lí nǔ,rú zhuī zǎo chù náng。
莫教拈秃管,抵死效钟王。mò jiào niān tū guǎn,dǐ sǐ xiào zhōng wáng。

惊雁行

张世仁

书帷夜静寒栗冽,坐对银釭手披阅。shū wéi yè jìng hán lì liè,zuò duì yín gāng shǒu pī yuè。
忽闻屋角流奇响,恍若狂飙摧败叶。hū wén wū jiǎo liú qí xiǎng,huǎng ruò kuáng biāo cuī bài yè。
又如人马骤奔腾,疾走衔枚赴骄敌。yòu rú rén mǎ zhòu bēn téng,jí zǒu xián méi fù jiāo dí。
我惊倒屣出庭户,仰视霜空意难测。wǒ jīng dào xǐ chū tíng hù,yǎng shì shuāng kōng yì nán cè。
回头呼童问何物,云是惊鸿方过翼。huí tóu hū tóng wèn hé wù,yún shì jīng hóng fāng guò yì。
群飞千百乱横阵,劲融翻风蔽天黑。qún fēi qiān bǎi luàn héng zhèn,jìn róng fān fēng bì tiān hēi。
我闻其声已太息,又闻此语重凄恻。wǒ wén qí shēng yǐ tài xī,yòu wén cǐ yǔ zhòng qī cè。
君不见潇湘云梦无人猎,间宿芦花伴明月。jūn bù jiàn xiāo xiāng yún mèng wú rén liè,jiān sù lú huā bàn míng yuè。
胡然遽投尘世栖,星夜仓惶避缯弋。hú rán jù tóu chén shì qī,xīng yè cāng huáng bì zēng yì。
吁嗟乎,雌雄离散安可恋,我独感之泪如霰。xū jiē hū,cí xióng lí sàn ān kě liàn,wǒ dú gǎn zhī lèi rú xiàn。