古诗词

清瑞

天下第一江山歌

清瑞

君不见长江之水岷源来,奔流到此不复回。jūn bù jiàn zhǎng jiāng zhī shuǐ mín yuán lái,bēn liú dào cǐ bù fù huí。
又不见钟山发脉三百里,直到金河截然止。yòu bù jiàn zhōng shān fā mài sān bǎi lǐ,zhí dào jīn hé jié rán zhǐ。
其中突起地肺山,第八洞天云雾里。qí zhōng tū qǐ dì fèi shān,dì bā dòng tiān yún wù lǐ。
我曾举手攀云松,松间云拥三茅峰。wǒ céng jǔ shǒu pān yún sōng,sōng jiān yún yōng sān máo fēng。
有时云化一江水,片帆如在明镜中。yǒu shí yún huà yī jiāng shuǐ,piàn fān rú zài míng jìng zhōng。
如此江山真第一,品题论定吴琚笔。rú cǐ jiāng shān zhēn dì yī,pǐn tí lùn dìng wú jū bǐ。
西津无水不来潮,东向海门观日出。xī jīn wú shuǐ bù lái cháo,dōng xiàng hǎi mén guān rì chū。
六朝山影樽前收,一派江声笔底流。liù cháo shān yǐng zūn qián shōu,yī pài jiāng shēng bǐ dǐ liú。
左金右焦辟双阙,仿佛玉帛朝诸侯。zuǒ jīn yòu jiāo pì shuāng quē,fǎng fú yù bó cháo zhū hóu。
既障狂澜还对峙,卓然竟作中流砥。jì zhàng kuáng lán hái duì zhì,zhuó rán jìng zuò zhōng liú dǐ。
须臾霞彩映江飞,青天倒转作江底。xū yú xiá cǎi yìng jiāng fēi,qīng tiān dào zhuǎn zuò jiāng dǐ。
豪情高唱大江东,掀髯一笑来清风。háo qíng gāo chàng dà jiāng dōng,xiān rán yī xiào lái qīng fēng。
风流绝代苏玉局,天下古今无此翁。fēng liú jué dài sū yù jú,tiān xià gǔ jīn wú cǐ wēng。
天辟名区住名士,称此江山乐无比。tiān pì míng qū zhù míng shì,chēng cǐ jiāng shān lè wú bǐ。
更有中泠第一泉,间来试向松风煎。gèng yǒu zhōng líng dì yī quán,jiān lái shì xiàng sōng fēng jiān。
对此江山选名胜,几人搔首问青天。duì cǐ jiāng shān xuǎn míng shèng,jǐ rén sāo shǒu wèn qīng tiān。
少陵无人谪仙死,天纵狂歌谁继起。shǎo líng wú rén zhé xiān sǐ,tiān zòng kuáng gē shuí jì qǐ。
起看江月照江清,淘尽英雄是此声。qǐ kàn jiāng yuè zhào jiāng qīng,táo jǐn yīng xióng shì cǐ shēng。
古今不少真才子,有如一去长江水。gǔ jīn bù shǎo zhēn cái zi,yǒu rú yī qù zhǎng jiāng shuǐ。