古诗词

梁浚

登石佛山

梁浚

偶来初地倚危楼,风景萧条望里收。ǒu lái chū dì yǐ wēi lóu,fēng jǐng xiāo tiáo wàng lǐ shōu。
寒雁下时秋草没,晚钟开处岭云稠。hán yàn xià shí qiū cǎo méi,wǎn zhōng kāi chù lǐng yún chóu。
千章古柏依山矗,一带汾河尽日流。qiān zhāng gǔ bǎi yī shān chù,yī dài fén hé jǐn rì liú。
到此已能空色相,不须更上最高头。dào cǐ yǐ néng kōng sè xiāng,bù xū gèng shàng zuì gāo tóu。

游绵山途中作

梁浚

策蹇寻名山,翘首望空翠。cè jiǎn xún míng shān,qiào shǒu wàng kōng cuì。
峰峦势嵯峨,迢迢远难致。fēng luán shì cuó é,tiáo tiáo yuǎn nán zhì。
迤逦缘溪行,逼仄常恐坠。yí lǐ yuán xī xíng,bī zè cháng kǒng zhuì。
众鸟多幽声,群木饶古意。zhòng niǎo duō yōu shēng,qún mù ráo gǔ yì。
午鸡鸣荒村,远磬闻山寺。wǔ jī míng huāng cūn,yuǎn qìng wén shān sì。
旷野景既殊,境幽人亦异。kuàng yě jǐng jì shū,jìng yōu rén yì yì。
未及事登临,吾心亦已遂。wèi jí shì dēng lín,wú xīn yì yǐ suì。