古诗词

许乔林

送唐镜海训导之官岳州

许乔林

洞庭地僻官宜冷,拄笏看山气倍清。dòng tíng dì pì guān yí lěng,zhǔ hù kàn shān qì bèi qīng。
彩笔健开诗别境,吴船迅及雁归程。cǎi bǐ jiàn kāi shī bié jìng,wú chuán xùn jí yàn guī chéng。
翠分岳色遥通峡,绿净湖光直到城。cuì fēn yuè sè yáo tōng xiá,lǜ jìng hú guāng zhí dào chéng。
领取昔贤忧乐意,他时功业属儒生。lǐng qǔ xī xián yōu lè yì,tā shí gōng yè shǔ rú shēng。

湘潭馆陈沧洲先生手植槐

许乔林

虚宿之精落公手,化为此树森高寒。xū sù zhī jīng luò gōng shǒu,huà wèi cǐ shù sēn gāo hán。
绿云战雨忽百载,苍根拔地中孤蟠。lǜ yún zhàn yǔ hū bǎi zài,cāng gēn bá dì zhōng gū pán。
一段青铜高过屋,年年目饱冰霜足。yī duàn qīng tóng gāo guò wū,nián nián mù bǎo bīng shuāng zú。
贞干犹疑宿彩鸾,丹心真合供神烛。zhēn gàn yóu yí sù cǎi luán,dān xīn zhēn hé gōng shén zhú。
琪林碧树空清高,幸草凡花都慑伏。qí lín bì shù kōng qīng gāo,xìng cǎo fán huā dōu shè fú。
表祥殊似建隆观,流芬并胜音声木。biǎo xiáng shū shì jiàn lóng guān,liú fēn bìng shèng yīn shēng mù。
长安驰道千万株,鼠耳兔目争扶疏。zhǎng ān chí dào qiān wàn zhū,shǔ ěr tù mù zhēng fú shū。
却到城东誉嘉树,树犹如此人何如?què dào chéng dōng yù jiā shù,shù yóu rú cǐ rén hé rú?
当日盲风吹雨黑,独对青天不改色。dāng rì máng fēng chuī yǔ hēi,dú duì qīng tiān bù gǎi sè。
雷霆在上鉴此心,枝叶虽多心自直。léi tíng zài shàng jiàn cǐ xīn,zhī yè suī duō xīn zì zhí。
温室归翻种树书,留会云根耐剥蚀。wēn shì guī fān zhǒng shù shū,liú huì yún gēn nài bō shí。
想见长镵孤往时,护持只信神明力。xiǎng jiàn zhǎng chán gū wǎng shí,hù chí zhǐ xìn shén míng lì。
江南是处皆棠阴,海上人来增叹息。jiāng nán shì chù jiē táng yīn,hǎi shàng rén lái zēng tàn xī。
先生树木如树人,百年落落树亦神。xiān shēng shù mù rú shù rén,bǎi nián luò luò shù yì shén。
槐花满地踏秋雨,我是先生旧部民。huái huā mǎn dì tà qiū yǔ,wǒ shì xiān shēng jiù bù mín。