古诗词

程士诰

集唐句挽吴君用威

程士诰

生不成名身已老,此时愁望情多少。shēng bù chéng míng shēn yǐ lǎo,cǐ shí chóu wàng qíng duō shǎo。
零落残魂重黯然,几年翔集来华表。líng luò cán hún zhòng àn rán,jǐ nián xiáng jí lái huá biǎo。
昨夜春风晓色寒,病来慵引架书看。zuó yè chūn fēng xiǎo sè hán,bìng lái yōng yǐn jià shū kàn。
更无人处帘垂地,百计求安未得安。gèng wú rén chù lián chuí dì,bǎi jì qiú ān wèi dé ān。
孤城返照红将敛,潸然四顾难消遣。gū chéng fǎn zhào hóng jiāng liǎn,shān rán sì gù nán xiāo qiǎn。
为君惆怅又黄昏,未将梅蕊惊新眼。wèi jūn chóu chàng yòu huáng hūn,wèi jiāng méi ruǐ jīng xīn yǎn。
怀抱如何得好开,眼前人事只堪哀。huái bào rú hé dé hǎo kāi,yǎn qián rén shì zhǐ kān āi。
云飞雨散知何处,岂逐春风一一回。yún fēi yǔ sàn zhī hé chù,qǐ zhú chūn fēng yī yī huí。
鵩鸟赋来人已没,闲花散乱填书帙。fú niǎo fù lái rén yǐ méi,xián huā sàn luàn tián shū zhì。
碧窗斜月蔼微晖,湘泪浅深滋竹色。bì chuāng xié yuè ǎi wēi huī,xiāng lèi qiǎn shēn zī zhú sè。
节概犹夸似古人,每回回首好长颦。jié gài yóu kuā shì gǔ rén,měi huí huí shǒu hǎo zhǎng pín。
颜回徒恨少成古,辜负秾华过一身。yán huí tú hèn shǎo chéng gǔ,gū fù nóng huá guò yī shēn。
离别不堪无限意,琴樽风月闲生计。lí bié bù kān wú xiàn yì,qín zūn fēng yuè xián shēng jì。
叶声身影独窗前,泪随红烛无由制。yè shēng shēn yǐng dú chuāng qián,lèi suí hóng zhú wú yóu zhì。