古诗词

程茯娥

减兰新月

程茯娥

浮云散尽。fú yún sàn jǐn。
一丝露出银塘冷。yī sī lù chū yín táng lěng。
照上妆台。zhào shàng zhuāng tái。
羞染春山弄玉钗。xiū rǎn chūn shān nòng yù chāi。
波光透入。bō guāng tòu rù。
金仙肯受虾蟆蚀。jīn xiān kěn shòu xiā má shí。
雁影楼西。yàn yǐng lóu xī。
认作弓弯不敢飞。rèn zuò gōng wān bù gǎn fēi。

桃源忆故人

程茯娥

西窗斗炳惊秋早。xī chuāng dòu bǐng jīng qiū zǎo。
昨夜玉簪开了。zuó yè yù zān kāi le。
蝴蝶不知身老。hú dié bù zhī shēn lǎo。
犹恋花丛绕。yóu liàn huā cóng rào。
芳草吹落王孙草。fāng cǎo chuī luò wáng sūn cǎo。
桐叶飘来风扫。tóng yè piāo lái fēng sǎo。
无限秋心谁晓。wú xiàn qiū xīn shuí xiǎo。
添得愁多少。tiān dé chóu duō shǎo。