古诗词

冯兰贞

浪淘沙·月夜忆绮女

冯兰贞

纤月挂檐牙。xiān yuè guà yán yá。
星斗横斜。xīng dòu héng xié。
疏桐排影上窗纱。shū tóng pái yǐng shàng chuāng shā。
银汉迢迢心耿耿,人在天涯。yín hàn tiáo tiáo xīn gěng gěng,rén zài tiān yá。
旧事记还差。jiù shì jì hái chà。
别路云遮。bié lù yún zhē。
纵然无恨也长嗟。zòng rán wú hèn yě zhǎng jiē。
料得归期应又误,开到黄花。liào dé guī qī yīng yòu wù,kāi dào huáng huā。

南柯子

冯兰贞

春尽犹寒在,愁多梦不成。chūn jǐn yóu hán zài,chóu duō mèng bù chéng。
月华如练上帘旌。yuè huá rú liàn shàng lián jīng。
为爱一窗花影、故吹灯。wèi ài yī chuāng huā yǐng gù chuī dēng。
滩响风初息,更残漏未停。tān xiǎng fēng chū xī,gèng cán lòu wèi tíng。
却怜杜宇唤声声。què lián dù yǔ huàn shēng shēng。
无奈天涯谁肯、觅归程。wú nài tiān yá shuí kěn mì guī chéng。

疏影·梅魂

冯兰贞

空庭寂寂。kōng tíng jì jì。
怅冰痕一缕,谁更描得。chàng bīng hén yī lǚ,shuí gèng miáo dé。
瘦影荒烟,冷雨前村,犹认旧时江驿。shòu yǐng huāng yān,lěng yǔ qián cūn,yóu rèn jiù shí jiāng yì。
轻盈倘化梨云去,便剪纸、招来难觅。qīng yíng tǎng huà lí yún qù,biàn jiǎn zhǐ zhāo lái nán mì。
又依稀、浅水黄昏,唤起数声风笛。yòu yī xī qiǎn shuǐ huáng hūn,huàn qǐ shù shēng fēng dí。
仿佛亭亭倩女,夕阳移素影,一样清绝。fǎng fú tíng tíng qiàn nǚ,xī yáng yí sù yǐng,yī yàng qīng jué。
月地蒙蒙,雪径沉沉,剩有啼禽消息。yuè dì méng méng,xuě jìng chén chén,shèng yǒu tí qín xiāo xī。
几生纵使重修到,已悟彻、者番空色。jǐ shēng zòng shǐ zhòng xiū dào,yǐ wù chè zhě fān kōng sè。
等甚时、购取名香,可奈土花寒碧。děng shén shí gòu qǔ míng xiāng,kě nài tǔ huā hán bì。