古诗词

杨炳春

读借公完玉堂诗稿

杨炳春

能不作僧语,自然得好诗。néng bù zuò sēng yǔ,zì rán dé hǎo shī。
才华本天授,刊落亦何为。cái huá běn tiān shòu,kān luò yì hé wèi。
独爱借公集,雅多儒者词。dú ài jiè gōng jí,yǎ duō rú zhě cí。
心清气雄杰,世外想英姿。xīn qīng qì xióng jié,shì wài xiǎng yīng zī。

编录先仲兄遗稿追悼

杨炳春

涕泪深深欲满衫,竟从苦海断归帆。tì lèi shēn shēn yù mǎn shān,jìng cóng kǔ hǎi duàn guī fān。
夜台得友心应慰,石阙知君口尚衔。yè tái dé yǒu xīn yīng wèi,shí quē zhī jūn kǒu shàng xián。
鸿雁余哀云外叫,风波无恙箧中缄。hóng yàn yú āi yún wài jiào,fēng bō wú yàng qiè zhōng jiān。
遗编重向残镫读,此笔生前早蜕凡。yí biān zhòng xiàng cán dèng dú,cǐ bǐ shēng qián zǎo tuì fán。

喜晴和云门韵

杨炳春

黄人失守金鸦逃,白龙倒翻沧海涛。huáng rén shī shǒu jīn yā táo,bái lóng dào fān cāng hǎi tāo。
如轮黑云横天半,两月不见高天高。rú lún hēi yún héng tiān bàn,liǎng yuè bù jiàn gāo tiān gāo。
绿章谁人达天耳,只恐将天都化水。lǜ zhāng shuí rén dá tiān ěr,zhǐ kǒng jiāng tiān dōu huà shuǐ。
天忽大怒雷夜鸣,霹雳一声雨为止。tiān hū dà nù léi yè míng,pī lì yī shēng yǔ wèi zhǐ。
黑云破碎红云生,扶桑晓日排云行。hēi yún pò suì hóng yún shēng,fú sāng xiǎo rì pái yún xíng。
绕日虹光一万丈,岂有神怪敢相争。rào rì hóng guāng yī wàn zhàng,qǐ yǒu shén guài gǎn xiāng zhēng。
乃知天欲苏民困,约束只凭威一震。nǎi zhī tiān yù sū mín kùn,yuē shù zhǐ píng wēi yī zhèn。
他时客向海上来,定见乖龙缩成寸。tā shí kè xiàng hǎi shàng lái,dìng jiàn guāi lóng suō chéng cùn。

春暮作歌用昌黎寒食日出游韵

杨炳春

久晴则阴吾何病,转惜岁首春光盛。jiǔ qíng zé yīn wú hé bìng,zhuǎn xī suì shǒu chūn guāng shèng。
若教移向三月来,照眼定多红紫映。ruò jiào yí xiàng sān yuè lái,zhào yǎn dìng duō hóng zǐ yìng。
含葩纷纷欲出奇,其力那与造物竞。hán pā fēn fēn yù chū qí,qí lì nà yǔ zào wù jìng。
易落只坐天黯惨,催开空费人吟咏。yì luò zhǐ zuò tiān àn cǎn,cuī kāi kōng fèi rén yín yǒng。
盈庭老绿围幄张,何处生红妆束正。yíng tíng lǎo lǜ wéi wò zhāng,hé chù shēng hóng zhuāng shù zhèng。
幸哉年年例三月,韶光过去还能更。xìng zāi nián nián lì sān yuè,sháo guāng guò qù hái néng gèng。
劝尔弱植勤栽培,慎勿相向嗟薄命。quàn ěr ruò zhí qín zāi péi,shèn wù xiāng xiàng jiē báo mìng。
皇天平分此四时,菀枯万物潜操柄。huáng tiān píng fēn cǐ sì shí,wǎn kū wàn wù qián cāo bǐng。
岂无他时增萧索,先与眼前集喜庆。qǐ wú tā shí zēng xiāo suǒ,xiān yǔ yǎn qián jí xǐ qìng。
盛极不再真堪哀,晦久而发乃可敬。shèng jí bù zài zhēn kān āi,huì jiǔ ér fā nǎi kě jìng。
矧兹阳春本有脚,捷回旸谷途非夐。shěn zī yáng chūn běn yǒu jiǎo,jié huí yáng gǔ tú fēi xiòng。
回红转绿只咫尺,处高听卑杖明圣。huí hóng zhuǎn lǜ zhǐ zhǐ chǐ,chù gāo tīng bēi zhàng míng shèng。
群花与树暂别离,明年此日终合并。qún huā yǔ shù zàn bié lí,míng nián cǐ rì zhōng hé bìng。
但恐中槁滋朽蠹,召彼戕伐伤本性。dàn kǒng zhōng gǎo zī xiǔ dù,zhào bǐ qiāng fá shāng běn xìng。
草根木质果坚贞,雨师风伯空骄横。cǎo gēn mù zhì guǒ jiān zhēn,yǔ shī fēng bó kōng jiāo héng。
我持此论向中夜,疏星渐看云隙迸。wǒ chí cǐ lùn xiàng zhōng yè,shū xīng jiàn kàn yún xì bèng。
须臾薄雾尽卷却,清光宛若新揩镜。xū yú báo wù jǐn juǎn què,qīng guāng wǎn ruò xīn kāi jìng。
会逢其适阴变晴,谁操厥券诗为政。huì féng qí shì yīn biàn qíng,shuí cāo jué quàn shī wèi zhèng。
唤回春首力不能,预计来春语则劲。huàn huí chūn shǒu lì bù néng,yù jì lái chūn yǔ zé jìn。
饯春翻出迎春歌,兴来忘却炎官令。jiàn chūn fān chū yíng chūn gē,xīng lái wàng què yán guān lìng。

渡江作

杨炳春

舟中不知波涛大,耳中但觉风声快。zhōu zhōng bù zhī bō tāo dà,ěr zhōng dàn jué fēng shēng kuài。
推篷起叱咄咄怪,我头欲昂船欲拜。tuī péng qǐ chì duō duō guài,wǒ tóu yù áng chuán yù bài。
一波轩轩九州隘,一壶不见千金卖。yī bō xuān xuān jiǔ zhōu ài,yī hú bù jiàn qiān jīn mài。
蛟龙作势舞泙湃,馋口呀呀幸人败。jiāo lóng zuò shì wǔ píng pài,chán kǒu ya ya xìng rén bài。
平时风顺一帆挂,船尾舟人跂脚话。píng shí fēng shùn yī fān guà,chuán wěi zhōu rén qí jiǎo huà。
张帆今入长江界,众目睽睽口噤齘。zhāng fān jīn rù zhǎng jiāng jiè,zhòng mù kuí kuí kǒu jìn xiè。
而我无端发深喟,世途无处无机械,安得长如此时戒。ér wǒ wú duān fā shēn kuì,shì tú wú chù wú jī xiè,ān dé zhǎng rú cǐ shí jiè。

汉延平熨斗歌为认庵作

杨炳春

延平始终无一年,当时邓后专威权。yán píng shǐ zhōng wú yī nián,dāng shí dèng hòu zhuān wēi quán。
铜斗有柄载年号,睹此款识加爱怜。tóng dòu yǒu bǐng zài nián hào,dǔ cǐ kuǎn shí jiā ài lián。
斗体纯作瓜皮绿,古色烂斑眩双目。dòu tǐ chún zuò guā pí lǜ,gǔ sè làn bān xuàn shuāng mù。
已撞玉斗当雁行,欲补金瓯反蛇足。yǐ zhuàng yù dòu dāng yàn xíng,yù bǔ jīn ōu fǎn shé zú。
吁嗟!此斗虽缺非寻常,元年二字书煌煌。xū jiē!cǐ dòu suī quē fēi xún cháng,yuán nián èr zì shū huáng huáng。
殇帝赖尔寿命长。shāng dì lài ěr shòu mìng zhǎng。
断碑折剑何足拟,好配汉家传国玺。duàn bēi zhé jiàn hé zú nǐ,hǎo pèi hàn jiā chuán guó xǐ。

读梅宛陵诗和本集永叔进道堂夜话诗韵

杨炳春

凉云抱雨颓,候虫啼秋急。liáng yún bào yǔ tuí,hòu chóng tí qiū jí。
一镫闪虚牖,窸窣精魂入。yī dèng shǎn xū yǒu,xī sū jīng hún rù。
敛心与酬对,拟追微渺及。liǎn xīn yǔ chóu duì,nǐ zhuī wēi miǎo jí。
视肤略无奇,觑髓行难十。shì fū lüè wú qí,qù suǐ xíng nán shí。
羊肠郁百盘,盘盘平野立。yáng cháng yù bǎi pán,pán pán píng yě lì。
何尝空虚为,端由豪横戢。hé cháng kōng xū wèi,duān yóu háo héng jí。
镕韩英斯存,煦孟寒不袭。róng hán yīng sī cún,xù mèng hán bù xí。
当其戛戛难,有似硁硁执。dāng qí jiá jiá nán,yǒu shì kēng kēng zhí。
豁然得悬解,活古一呼吸。huō rán dé xuán jiě,huó gǔ yī hū xī。
于公本自然,传后憎僻涩。yú gōng běn zì rán,chuán hòu zēng pì sè。
不博浅学欢,要取真宰泣。bù bó qiǎn xué huān,yào qǔ zhēn zǎi qì。
嗟予素疏陋,奥旨未全挹。jiē yǔ sù shū lòu,ào zhǐ wèi quán yì。
誓终索渊珠,苦意鞭潜蛰。shì zhōng suǒ yuān zhū,kǔ yì biān qián zhé。

题炖煌太守裴岑纪功碑拓本

杨炳春

提兵三千人,立功万里外。tí bīng sān qiān rén,lì gōng wàn lǐ wài。
裴公信桓桓,与汉除灾害。péi gōng xìn huán huán,yǔ hàn chú zāi hài。
嗟哉窃禄徒,养尊幸时泰。jiē zāi qiè lù tú,yǎng zūn xìng shí tài。
履常恣欺谩,蹈险丧狡狯。lǚ cháng zì qī mán,dǎo xiǎn sàng jiǎo kuài。
国仇仓卒逢,未战先狼狈。guó chóu cāng zú féng,wèi zhàn xiān láng bèi。
微躯不如草,荀活向敌丐。wēi qū bù rú cǎo,xún huó xiàng dí gài。
古人不畏死,所以功名大。gǔ rén bù wèi sǐ,suǒ yǐ gōng míng dà。
古人傥畏死,姓氏久尘壒。gǔ rén tǎng wèi sǐ,xìng shì jiǔ chén ài。
我读裴公碑,英风想旌旆。wǒ dú péi gōng bēi,yīng fēng xiǎng jīng pèi。
裴公不复生,呼酒为公酹。péi gōng bù fù shēng,hū jiǔ wèi gōng lèi。