古诗词

杨自牧

途中重九

杨自牧

马上过重阳,征途景易伤。mǎ shàng guò zhòng yáng,zhēng tú jǐng yì shāng。
野云千里白,秋草一川黄。yě yún qiān lǐ bái,qiū cǎo yī chuān huáng。
作赋悲游子,登高望故乡。zuò fù bēi yóu zi,dēng gāo wàng gù xiāng。
遥知三径菊,空自抱幽芳。yáo zhī sān jìng jú,kōng zì bào yōu fāng。

暮秋游岣岣崖

杨自牧

万壑隐孤秀,峰头羽士家。wàn hè yǐn gū xiù,fēng tóu yǔ shì jiā。
悬流疑剩雨,落叶乱残霞。xuán liú yí shèng yǔ,luò yè luàn cán xiá。
阁峻秋阴伏,山空暮景斜。gé jùn qiū yīn fú,shān kōng mù jǐng xié。
何人自西岳,移种石莲花。hé rén zì xī yuè,yí zhǒng shí lián huā。

暮秋游岣岣崖

杨自牧

晚坐空山寂,楼危怯独依。wǎn zuò kōng shān jì,lóu wēi qiè dú yī。
青林寒佛火,白月净岩扉。qīng lín hán fú huǒ,bái yuè jìng yán fēi。
细把藤花酒,重添薜荔衣。xì bǎ téng huā jiǔ,zhòng tiān bì lì yī。
三更扶杖去,高咏谢元晖。sān gèng fú zhàng qù,gāo yǒng xiè yuán huī。

秋夜思家

杨自牧

故园归计惜蹉跎,残暑初消白露过。gù yuán guī jì xī cuō tuó,cán shǔ chū xiāo bái lù guò。
清角孤城知夜寂,寒蛩四壁觉秋多。qīng jiǎo gū chéng zhī yè jì,hán qióng sì bì jué qiū duō。
愁中短梦悲难就,客里流光奈促何。chóu zhōng duǎn mèng bēi nán jiù,kè lǐ liú guāng nài cù hé。
卧起张镫还独坐,空将《九辨》数吟哦。wò qǐ zhāng dèng hái dú zuò,kōng jiāng jiǔ biàn shù yín ó。