古诗词

慈海

夏日山居

慈海

淡泊何干世,无求孰侮予。dàn pō hé gàn shì,wú qiú shú wǔ yǔ。
窗明蜂作鼓,花静蝶成闾。chuāng míng fēng zuò gǔ,huā jìng dié chéng lǘ。
地僻能逃客,天长好读书。dì pì néng táo kè,tiān zhǎng hǎo dú shū。
性灵随处养,绝妙是山居。xìng líng suí chù yǎng,jué miào shì shān jū。

张毅夫弟西川硕学近闻落发五台口占以坚其志

慈海

业火心薪昼夜煎,无常自古不知怜。yè huǒ xīn xīn zhòu yè jiān,wú cháng zì gǔ bù zhī lián。
汉家得鹿今安在,陆氏如龙亦枉然。hàn jiā dé lù jīn ān zài,lù shì rú lóng yì wǎng rán。
碧眼胡僧九载坐,白衣大士一经传。bì yǎn hú sēng jiǔ zài zuò,bái yī dà shì yī jīng chuán。
洛阳春满花成锦,终对斜晖泣杜鹃。luò yáng chūn mǎn huā chéng jǐn,zhōng duì xié huī qì dù juān。

韵珂大弟近不言诗

慈海

曾从禅内悟清吟,此道难言古至今。céng cóng chán nèi wù qīng yín,cǐ dào nán yán gǔ zhì jīn。
季札已悬枯树剑,昭文不蓄有弦琴。jì zhá yǐ xuán kū shù jiàn,zhāo wén bù xù yǒu xián qín。
皎然未必非前习,白也原来证后心。jiǎo rán wèi bì fēi qián xí,bái yě yuán lái zhèng hòu xīn。
极地弥天方寸里,云何门外觅知音。jí dì mí tiān fāng cùn lǐ,yún hé mén wài mì zhī yīn。

邹颖峰先生秋夜过谈

慈海

萧瑟秋声不耐闻,故人望外喜同群。xiāo sè qiū shēng bù nài wén,gù rén wàng wài xǐ tóng qún。
明星落地一湾水,怪石投天几块云。míng xīng luò dì yī wān shuǐ,guài shí tóu tiān jǐ kuài yún。
拊掌新诗工笑客,填杯凉月可邀君。fǔ zhǎng xīn shī gōng xiào kè,tián bēi liáng yuè kě yāo jūn。
相期更刮来朝目,应有清奇欣赏文。xiāng qī gèng guā lái cháo mù,yīng yǒu qīng qí xīn shǎng wén。

翠微山龙王堂

慈海

小亭池畔碧琅玕,坐纳春阴昼不寒。xiǎo tíng chí pàn bì láng gān,zuò nà chūn yīn zhòu bù hán。
得失风闻皆入幻,是非云卷怎相干。dé shī fēng wén jiē rù huàn,shì fēi yún juǎn zěn xiāng gàn。
波平浅水鱼游乐,声静高枝鸟梦安。bō píng qiǎn shuǐ yú yóu lè,shēng jìng gāo zhī niǎo mèng ān。
领受个中真快活,进山容易出山难。lǐng shòu gè zhōng zhēn kuài huó,jìn shān róng yì chū shān nán。