古诗词

黄人

点绛唇·骑马出镇海门

黄人

夹道长松,青骢款段穿城北。jiā dào zhǎng sōng,qīng cōng kuǎn duàn chuān chéng běi。
一山翠色。yī shān cuì sè。
雉堞中间隔。zhì dié zhōng jiān gé。
远寺斜阳,金碧时明灭。yuǎn sì xié yáng,jīn bì shí míng miè。
人声绝。rén shēng jué。
石连云迭。shí lián yún dié。
中有龙喷雪。zhōng yǒu lóng pēn xuě。

舟中望虞山作歌

黄人

虞山如牛终古眠,倔强不受秦王鞭。yú shān rú niú zhōng gǔ mián,jué qiáng bù shòu qín wáng biān。
白云压背梦未醒,懒驮老子登青天。bái yún yā bèi mèng wèi xǐng,lǎn tuó lǎo zi dēng qīng tiān。
狂生家在山之边,日与猿鸟相周旋。kuáng shēng jiā zài shān zhī biān,rì yǔ yuán niǎo xiāng zhōu xuán。
少年意气如雷颠,缒幽凿险常独前。shǎo nián yì qì rú léi diān,zhuì yōu záo xiǎn cháng dú qián。
左摩七星顶,右拍维摩肩。zuǒ mó qī xīng dǐng,yòu pāi wéi mó jiān。
有时夜半凌绝壁,一枝铁笛叫破芙蓉烟。yǒu shí yè bàn líng jué bì,yī zhī tiě dí jiào pò fú róng yān。
寸管蛟跳舞,双袖鹤蹁跹。cùn guǎn jiāo tiào wǔ,shuāng xiù hè pián xiān。
磨剑剑矗石,弄珠珠喷泉。mó jiàn jiàn chù shí,nòng zhū zhū pēn quán。
西俯具区东沧海,千岩万岫一气相连。xī fǔ jù qū dōng cāng hǎi,qiān yán wàn xiù yī qì xiāng lián。
有如珊瑚出水发光怪,又若诸天游戏随意浮青莲。yǒu rú shān hú chū shuǐ fā guāng guài,yòu ruò zhū tiān yóu xì suí yì fú qīng lián。
青莲不可采,巨浸将成田。qīng lián bù kě cǎi,jù jìn jiāng chéng tián。
造化怒我清福太求全,驱之出门年复年。zào huà nù wǒ qīng fú tài qiú quán,qū zhī chū mén nián fù nián。
林壑无主我常客,埋头尘海殊堪怜。lín hè wú zhǔ wǒ cháng kè,mái tóu chén hǎi shū kān lián。
山中同伴几谪仙,随风坠落相后先。shān zhōng tóng bàn jǐ zhé xiān,suí fēng zhuì luò xiāng hòu xiān。
钓台一竿已抛撇,虎溪三笑空俄延。diào tái yī gān yǐ pāo piē,hǔ xī sān xiào kōng é yán。
惊人奇句千百篇,烟云失色苍苔镌。jīng rén qí jù qiān bǎi piān,yān yún shī sè cāng tái juān。
别山无一语,买山无一钱。bié shān wú yī yǔ,mǎi shān wú yī qián。
归舟却喜与山遇,黛痕一抹侵珠涟。guī zhōu què xǐ yǔ shān yù,dài hén yī mǒ qīn zhū lián。
乌篷兀坐日气煎,灵孔早被浮尘填。wū péng wù zuò rì qì jiān,líng kǒng zǎo bèi fú chén tián。
云虫虫兮饥蝉若,风虎虎兮樯乌联。yún chóng chóng xī jī chán ruò,fēng hǔ hǔ xī qiáng wū lián。
瀑布悬空不得上,榜师催发声喧阗。pù bù xuán kōng bù dé shàng,bǎng shī cuī fā shēng xuān tián。
故人见面未许近,霞情云意添缠绵。gù rén jiàn miàn wèi xǔ jìn,xiá qíng yún yì tiān chán mián。
咿哑一声交臂失,过门透色空垂涎。yī yǎ yī shēng jiāo bì shī,guò mén tòu sè kōng chuí xián。
犹幸初平叱石石不起,应无移文来数狂生愆。yóu xìng chū píng chì shí shí bù qǐ,yīng wú yí wén lái shù kuáng shēng qiān。
虞山高眠得静便,狂生如牛还受尘缰牵。yú shān gāo mián dé jìng biàn,kuáng shēng rú niú hái shòu chén jiāng qiān。
火迫即墨邑,风走太史迁。huǒ pò jí mò yì,fēng zǒu tài shǐ qiān。
何时对月息残喘,一蓑一笠归卧山之巅。hé shí duì yuè xī cán chuǎn,yī suō yī lì guī wò shān zhī diān。