古诗词

冯咏芝

秋水叹

冯咏芝

身不作村农,不知村农苦。shēn bù zuò cūn nóng,bù zhī cūn nóng kǔ。
今夏苦淋漓,秋来仍多雨。jīn xià kǔ lín lí,qiū lái réng duō yǔ。
万顷与千畴,茫茫无片土。wàn qǐng yǔ qiān chóu,máng máng wú piàn tǔ。
始尚望开晴,新秧还可补。shǐ shàng wàng kāi qíng,xīn yāng hái kě bǔ。
何期白露降,旭日犹未睹。hé qī bái lù jiàng,xù rì yóu wèi dǔ。
农户最关心,妇子愁无语。nóng hù zuì guān xīn,fù zi chóu wú yǔ。
征赋虽初完,衣食出何所。zhēng fù suī chū wán,yī shí chū hé suǒ。
离乱痛相遭,正宜舒民力。lí luàn tòng xiāng zāo,zhèng yí shū mín lì。
天道竟无知,饥馑生不测。tiān dào jìng wú zhī,jī jǐn shēng bù cè。
拯济乏良方,中心常戚戚。zhěng jì fá liáng fāng,zhōng xīn cháng qī qī。
叹息诗初成,寒虫鸣四壁。tàn xī shī chū chéng,hán chóng míng sì bì。