古诗词

冯宬

和汪芗圃丈甲寅元日题门韵

冯宬

地僻真教远市嚣,何曾爆竹听终宵。dì pì zhēn jiào yuǎn shì xiāo,hé céng bào zhú tīng zhōng xiāo。
年随马齿骎骎长,事共鸿泥渐渐消。nián suí mǎ chǐ qīn qīn zhǎng,shì gòng hóng ní jiàn jiàn xiāo。
是处朝正沸车马,何人曲宴隔云霄。shì chù cháo zhèng fèi chē mǎ,hé rén qū yàn gé yún xiāo。
无端振触春明梦,如此韶光度寂寥。wú duān zhèn chù chūn míng mèng,rú cǐ sháo guāng dù jì liáo。

秋日同金手山孙小兰游法源寺和手山韵

冯宬

时烟一碧散林霏,马首西山对翠微。shí yān yī bì sàn lín fēi,mǎ shǒu xī shān duì cuì wēi。
稍待朋曹问黄菊,莫论人海化缁衣。shāo dài péng cáo wèn huáng jú,mò lùn rén hǎi huà zī yī。
沧桑几劫唐余刹,身世都空汉上机。cāng sāng jǐ jié táng yú shā,shēn shì dōu kōng hàn shàng jī。
堪叹华亭老居士,僧庐息影竟忘归。kān tàn huá tíng lǎo jū shì,sēng lú xī yǐng jìng wàng guī。