古诗词

杨琅树

赋得隋宫燕

杨琅树

空梁故垒渐成尘,宛转犹寻旧日春。kōng liáng gù lěi jiàn chéng chén,wǎn zhuǎn yóu xún jiù rì chūn。
几度自来还自去,宫中不见卷帘人。jǐ dù zì lái hái zì qù,gōng zhōng bù jiàn juǎn lián rén。

越王城

杨琅树

寂寂越王城,日落荒云起。jì jì yuè wáng chéng,rì luò huāng yún qǐ。
城中贮暮寒,人立秋声里。chéng zhōng zhù mù hán,rén lì qiū shēng lǐ。
衰草封颓基,残烟连断垝。shuāi cǎo fēng tuí jī,cán yān lián duàn guǐ。
石门汉时出,珠江越国水。shí mén hàn shí chū,zhū jiāng yuè guó shuǐ。
山水而有灵,亦忆越王否?shān shuǐ ér yǒu líng,yì yì yuè wáng fǒu?

孤雁

杨琅树

孤雁悲明月,凄声惊我帏。gū yàn bēi míng yuè,qī shēng jīng wǒ wéi。
恰如逃亡民,哀哀无所归。qià rú táo wáng mín,āi āi wú suǒ guī。
开窗语孤雁,前途慎知机。kāi chuāng yǔ gū yàn,qián tú shèn zhī jī。
莫因山谷冷,转从城市飞。mò yīn shān gǔ lěng,zhuǎn cóng chéng shì fēi。
健儿聚无事,挟弹有余威。jiàn ér jù wú shì,xié dàn yǒu yú wēi。

王明君

杨琅树

明妃嫁单子,非关画图误。míng fēi jià dān zi,fēi guān huà tú wù。
自是汉孱弱,无人阵黄雾。zì shì hàn càn ruò,wú rén zhèn huáng wù。
君王重黎民,岂惜一佳人。jūn wáng zhòng lí mín,qǐ xī yī jiā rén。
琵琶方出塞,已罢玉关军。pí pá fāng chū sāi,yǐ bà yù guān jūn。
虎臣飞将乃如此,万里长城在女子。hǔ chén fēi jiāng nǎi rú cǐ,wàn lǐ zhǎng chéng zài nǚ zi。
汉宫寂寞是谁羞,毡帐风光非妾喜。hàn gōng jì mò shì shuí xiū,zhān zhàng fēng guāng fēi qiè xǐ。
薄命自羞还自歌,寄语君王慎干戈。báo mìng zì xiū hái zì gē,jì yǔ jūn wáng shèn gàn gē。
后宫莫选颜色女,单于无厌当奈何。hòu gōng mò xuǎn yán sè nǚ,dān yú wú yàn dāng nài hé。