古诗词

杨兆璜

昭州夜泊有怀又伯通守

杨兆璜

亭荒点翠碧粼粼,红蓼花疏间白蘋。tíng huāng diǎn cuì bì lín lín,hóng liǎo huā shū jiān bái píng。
官罢野鸥能傲我,诗成青嶂苦随人。guān bà yě ōu néng ào wǒ,shī chéng qīng zhàng kǔ suí rén。
偶看明月成千里,孤负黄金笑一身。ǒu kàn míng yuè chéng qiān lǐ,gū fù huáng jīn xiào yī shēn。
得失鸡虫知许事,玉盘堆趁荔枝新。dé shī jī chóng zhī xǔ shì,yù pán duī chèn lì zhī xīn。

秦淮钱春

杨兆璜

杜鹃声里渺天涯,争似征夫不忆家。dù juān shēng lǐ miǎo tiān yá,zhēng shì zhēng fū bù yì jiā。
皱面自怜前度客,成阴无那旧时花。zhòu miàn zì lián qián dù kè,chéng yīn wú nà jiù shí huā。
愔愔水阁风初缓,黯黯江城日易斜。yīn yīn shuǐ gé fēng chū huǎn,àn àn jiāng chéng rì yì xié。
开遍鼠姑飞尽絮,令人回首惜年华。kāi biàn shǔ gū fēi jǐn xù,lìng rén huí shǒu xī nián huá。