古诗词

杨法

题于野种山亭

杨法

曲巷深藏屋,空庭白昼间。qū xiàng shēn cáng wū,kōng tíng bái zhòu jiān。
书残老树下,心澹菊华间。shū cán lǎo shù xià,xīn dàn jú huá jiān。
闻说多幽事,秋来梦种山。wén shuō duō yōu shì,qiū lái mèng zhǒng shān。
信知丘壑僻,寤寐亦相关。xìn zhī qiū hè pì,wù mèi yì xiāng guān。

题于野种山亭

杨法

咫尺幽奇境,青鞋不厌过。zhǐ chǐ yōu qí jìng,qīng xié bù yàn guò。
一庭堆落叶,双树静交柯。yī tíng duī luò yè,shuāng shù jìng jiāo kē。
坐久疑空谷,看云覆女萝。zuò jiǔ yí kōng gǔ,kàn yún fù nǚ luó。
侧身天地外,岁月任消磨。cè shēn tiān dì wài,suì yuè rèn xiāo mó。

饮邻家作

杨法

一雨八九日,未尝出门户。yī yǔ bā jiǔ rì,wèi cháng chū mén hù。
今日天气佳,乃向邻家去。jīn rì tiān qì jiā,nǎi xiàng lín jiā qù。
主人能清静,养心借章句。zhǔ rén néng qīng jìng,yǎng xīn jiè zhāng jù。
落落寡所谐,喜我来相顾。luò luò guǎ suǒ xié,xǐ wǒ lái xiāng gù。
既尽宾主欢,颇得酒中趣。jì jǐn bīn zhǔ huān,pǒ dé jiǔ zhōng qù。
物我迹俱泯,何思复何虑。wù wǒ jì jù mǐn,hé sī fù hé lǜ。
却爱古之人,醉乡即长住。què ài gǔ zhī rén,zuì xiāng jí zhǎng zhù。