古诗词

熊良巩

寻乔亭遗迹与徐骑省双溪行院碑俱不见

熊良巩

庄周曾论书,丁字乃有尾。zhuāng zhōu céng lùn shū,dīng zì nǎi yǒu wěi。
八分周已有,不自秦人始。bā fēn zhōu yǐ yǒu,bù zì qín rén shǐ。
缅昔雨粟后,仓颉古文起。miǎn xī yǔ sù hòu,cāng jié gǔ wén qǐ。
周宣二千年,中国通行此。zhōu xuān èr qiān nián,zhōng guó tōng xíng cǐ。
大篆变古法,籀文传自史。dà zhuàn biàn gǔ fǎ,zhòu wén chuán zì shǐ。
李斯变小篆,损益成绝技。lǐ sī biàn xiǎo zhuàn,sǔn yì chéng jué jì。
八分即小篆,聚讼殊可已。bā fēn jí xiǎo zhuàn,jù sòng shū kě yǐ。
武将乃造笔,中涓更造纸。wǔ jiāng nǎi zào bǐ,zhōng juān gèng zào zhǐ。
不必出圣贤,万世遵遗轨。bù bì chū shèng xián,wàn shì zūn yí guǐ。
斯也灭圣经,罪不容于死。sī yě miè shèng jīng,zuì bù róng yú sǐ。
此事可掩罪,亦薄乎云尔。cǐ shì kě yǎn zuì,yì báo hū yún ěr。
斯诛汉隶出,却笑父似子。sī zhū hàn lì chū,què xiào fù shì zi。
唐朝名最盛,莫过阳冰李。táng cháo míng zuì shèng,mò guò yáng bīng lǐ。
咸谓李氏后,骑省一人耳。xián wèi lǐ shì hòu,qí shěng yī rén ěr。
清峭皖公山,山影落杯里。qīng qiào wǎn gōng shān,shān yǐng luò bēi lǐ。
当时南唐衰,谪居下柴里。dāng shí nán táng shuāi,zhé jū xià chái lǐ。
双溪行院婢,古秀世无比。shuāng xī xíng yuàn bì,gǔ xiù shì wú bǐ。
乔亭双美人,有灵亦当喜。qiáo tíng shuāng měi rén,yǒu líng yì dāng xǐ。
谁知金源后,碑失亭亦毁。shuí zhī jīn yuán hòu,bēi shī tíng yì huǐ。
迄今七百年,何处寻遗址。qì jīn qī bǎi nián,hé chù xún yí zhǐ。
金石且不寿,叹息循山趾。jīn shí qiě bù shòu,tàn xī xún shān zhǐ。