古诗词

管庭芬

深庐学师招看牡丹赋呈

管庭芬

广文官舍如山家,昼静但闻蜂喧衙。guǎng wén guān shě rú shān jiā,zhòu jìng dàn wén fēng xuān yá。
海棠开过鹿韭花,香凝宿露光朝霞。hǎi táng kāi guò lù jiǔ huā,xiāng níng sù lù guāng cháo xiá。
护风不用苏幕遮,支以荻帘竹丫叉。hù fēng bù yòng sū mù zhē,zhī yǐ dí lián zhú yā chā。
我来花正一丛坼,深红色映绛帐纱。wǒ lái huā zhèng yī cóng chè,shēn hóng sè yìng jiàng zhàng shā。
看花授与种花诀,栽培谓必先根芽。kàn huā shòu yǔ zhǒng huā jué,zāi péi wèi bì xiān gēn yá。
酝酿当令气深厚,扶持莫任枝欹斜。yùn niàng dāng lìng qì shēn hòu,fú chí mò rèn zhī yī xié。
开虽迟暮后众卉,品自稳重殊凡葩。kāi suī chí mù hòu zhòng huì,pǐn zì wěn zhòng shū fán pā。
还须得意无矜夸,我闻师言为咨嗟。hái xū dé yì wú jīn kuā,wǒ wén shī yán wèi zī jiē。
君不见名园别墅繁春华,往来游赏皆高车。jūn bù jiàn míng yuán bié shù fán chūn huá,wǎng lái yóu shǎng jiē gāo chē。
几家富贵得长守,易衰往往由豪奢。jǐ jiā fù guì dé zhǎng shǒu,yì shuāi wǎng wǎng yóu háo shē。
争如此地尘无哗,来看只许谭与芭。zhēng rú cǐ dì chén wú huā,lái kàn zhǐ xǔ tán yǔ bā。
清谈久坐有余味,一杯共啜谷雨茶。qīng tán jiǔ zuò yǒu yú wèi,yī bēi gòng chuài gǔ yǔ chá。