古诗词

郑孝胥

答樊云门冬雨剧谈之作

郑孝胥

尝序伯严诗,持论辟清切。cháng xù bó yán shī,chí lùn pì qīng qiè。
自嫌误后生,流浪或失实。zì xián wù hòu shēng,liú làng huò shī shí。
君诗妙易解,经史气四溢。jūn shī miào yì jiě,jīng shǐ qì sì yì。
诗中见其人,风趣乃隽绝。shī zhōng jiàn qí rén,fēng qù nǎi juàn jué。
浅语莫非深,天壤在毫末。qiǎn yǔ mò fēi shēn,tiān rǎng zài háo mò。
何须填难字,苦作酸生活。hé xū tián nán zì,kǔ zuò suān shēng huó。
会心可忘言,即此意已达。huì xīn kě wàng yán,jí cǐ yì yǐ dá。

答樊云门冬雨剧谈之作

郑孝胥

穷愁良易工,忧患宁爱好。qióng chóu liáng yì gōng,yōu huàn níng ài hǎo。
奋飞抉世网,结习犹烦恼。fèn fēi jué shì wǎng,jié xí yóu fán nǎo。
午怡论诗骨,见谓饥不饱。wǔ yí lùn shī gǔ,jiàn wèi jī bù bǎo。
心知小潺湲,河海愧浩渺。xīn zhī xiǎo chán yuán,hé hǎi kuì hào miǎo。
何期樊山老,闽荔喻益巧。hé qī fán shān lǎo,mǐn lì yù yì qiǎo。
荔甘而诗涩,唐突天下姣。lì gān ér shī sè,táng tū tiān xià jiāo。
庶几比谏果,回味得稍稍。shù jǐ bǐ jiàn guǒ,huí wèi dé shāo shāo。
嗜涩转弃甘,攒眉应绝倒。shì sè zhuǎn qì gān,zǎn méi yīng jué dào。

沈子培属题山居图

郑孝胥

贤者当辟世,其次乃辟地。xián zhě dāng pì shì,qí cì nǎi pì dì。
故山虽见招,居之殊不易。gù shān suī jiàn zhāo,jū zhī shū bù yì。
看君展此图,中有经天泪。kàn jūn zhǎn cǐ tú,zhōng yǒu jīng tiān lèi。
终年不下榻,神往属天际。zhōng nián bù xià tà,shén wǎng shǔ tiān jì。
别来值翻覆,未死幸相视。bié lái zhí fān fù,wèi sǐ xìng xiāng shì。
当时谓必尔,果尔岂足异。dāng shí wèi bì ěr,guǒ ěr qǐ zú yì。
吾侪即山鬼,能知一岁事。wú chái jí shān guǐ,néng zhī yī suì shì。
相携山之阿,风雨娱昼晦。xiāng xié shān zhī ā,fēng yǔ yú zhòu huì。

吊日本大将乃木希典诗

郑孝胥

性情挟礼义,勃然在一发。xìng qíng xié lǐ yì,bó rán zài yī fā。
百世犹兴起,壮哉此贤匹。bǎi shì yóu xīng qǐ,zhuàng zāi cǐ xián pǐ。
君臣与夫妇,同尽意何决。jūn chén yǔ fū fù,tóng jǐn yì hé jué。
似含厌世旨,弃浊自成洁。shì hán yàn shì zhǐ,qì zhuó zì chéng jié。
知君百战馀,视死远胜活。zhī jūn bǎi zhàn yú,shì sǐ yuǎn shèng huó。
功名出至哀,垂老郁劲烈。gōng míng chū zhì āi,chuí lǎo yù jìn liè。
苟非断脰举,殊负一腔血。gǒu fēi duàn dòu jǔ,shū fù yī qiāng xuè。
平生信诗书,助汝舍生热。píng shēng xìn shī shū,zhù rǔ shě shēng rè。
中原今何世,谁复识名节?zhōng yuán jīn hé shì,shuí fù shí míng jié?
纲常既沦丧,廉耻遂澌灭。gāng cháng jì lún sàng,lián chǐ suì sī miè。
闻风独酸鼻,感动为悽绝。wén fēng dú suān bí,gǎn dòng wèi qī jué。
低回诵遗篇,梦魂逐豪杰。dī huí sòng yí piān,mèng hún zhú háo jié。

题吴鉴泉鉴园图有序

郑孝胥

金陵往来二十年,梦落复成桥水边。jīn líng wǎng lái èr shí nián,mèng luò fù chéng qiáo shuǐ biān。
疏林丛竹隔水看,蒋山如屏当我前。shū lín cóng zhú gé shuǐ kàn,jiǎng shān rú píng dāng wǒ qián。
此园未成先造意,剪取溪水收云烟。cǐ yuán wèi chéng xiān zào yì,jiǎn qǔ xī shuǐ shōu yún yān。
缚茅编篱极惨淡,口不能道心谓然。fù máo biān lí jí cǎn dàn,kǒu bù néng dào xīn wèi rán。
眼前风景人未觉,引子入胜中有天。yǎn qián fēng jǐng rén wèi jué,yǐn zi rù shèng zhōng yǒu tiān。
来游何止千百辈,谁者领略真萧闲。lái yóu hé zhǐ qiān bǎi bèi,shuí zhě lǐng lüè zhēn xiāo xián。
我去复来如燕子,濠堂无处寻巢痕。wǒ qù fù lái rú yàn zi,háo táng wú chù xún cháo hén。
喜君久为此园主,收拾世事归诗篇。xǐ jūn jiǔ wèi cǐ yuán zhǔ,shōu shí shì shì guī shī piān。
岂知兴亡一弹指,故国安在园空存。qǐ zhī xīng wáng yī dàn zhǐ,gù guó ān zài yuán kōng cún。
君虽未归归亦得,但恐百感伤心魂。jūn suī wèi guī guī yì dé,dàn kǒng bǎi gǎn shāng xīn hún。
图成哀歌予和汝,默数旧恨毋多言。tú chéng āi gē yǔ hé rǔ,mò shù jiù hèn wú duō yán。

金溎生武祥属题所著书三种题《冰泉唱和集》

郑孝胥

帅师次苍梧,未及酌冰井。shuài shī cì cāng wú,wèi jí zhuó bīng jǐng。
尝自比漫郎,戎旃亦逾岭。cháng zì bǐ màn láng,róng zhān yì yú lǐng。
君作漫泉亭,心若隐之冷。jūn zuò màn quán tíng,xīn ruò yǐn zhī lěng。
相看真逸民,刻诗娱晚景。xiāng kàn zhēn yì mín,kè shī yú wǎn jǐng。

金溎生武祥属题所著书三种题《冰泉唱和集》

郑孝胥

纸城而铁人,壮哉刘防御!赤溪考铜鼓,作书表其墓。zhǐ chéng ér tiě rén,zhuàng zāi liú fáng yù!chì xī kǎo tóng gǔ,zuò shū biǎo qí mù。
邪说方弥天,势若蚩尤雾。xié shuō fāng mí tiān,shì ruò chī yóu wù。
子书岂《春秋》,欲使乱贼惧。zi shū qǐ chūn qiū,yù shǐ luàn zéi jù。

金溎生武祥属题所著书三种题《冰泉唱和集》

郑孝胥

安节义不屈,自称王坚子。ān jié yì bù qū,zì chēng wáng jiān zi。
战死非徒忠,孝者亦视此。zhàn sǐ fēi tú zhōng,xiào zhě yì shì cǐ。
石公与金叟,吊古郁微旨。shí gōng yǔ jīn sǒu,diào gǔ yù wēi zhǐ。
名教既扫地,背义何所耻。míng jiào jì sǎo dì,bèi yì hé suǒ chǐ。

答左笏卿并示介庵

郑孝胥

亡国大夫诚可耻,避居海滨幸逃死。wáng guó dà fū chéng kě chǐ,bì jū hǎi bīn xìng táo sǐ。
本心未死有鬼神,纵抱遗经亦妄耳。běn xīn wèi sǐ yǒu guǐ shén,zòng bào yí jīng yì wàng ěr。
少年各欲立奇节,老大落魄乃至此。shǎo nián gè yù lì qí jié,lǎo dà luò pò nǎi zhì cǐ。
苟活仍遭举世非,杜门犹被千夫指。gǒu huó réng zāo jǔ shì fēi,dù mén yóu bèi qiān fū zhǐ。
君诗博引到古人,身世略同定谁比。jūn shī bó yǐn dào gǔ rén,shēn shì lüè tóng dìng shuí bǐ。
彦回名德既不昌,何用长生贪久视。yàn huí míng dé jì bù chāng,hé yòng zhǎng shēng tān jiǔ shì。
幼安元亮或庶几,风雨鸡鸣见君子。yòu ān yuán liàng huò shù jǐ,fēng yǔ jī míng jiàn jūn zi。

朱丙君求题张瑞图草书长卷

郑孝胥

崇祯定逆案,阁臣居其四。chóng zhēn dìng nì àn,gé chén jū qí sì。
生祠谁书碑,二水败以字。shēng cí shuí shū bēi,èr shuǐ bài yǐ zì。
其书颇精熟,实则有习气。qí shū pǒ jīng shú,shí zé yǒu xí qì。
岂不劲且巧,所乏萧散味。qǐ bù jìn qiě qiǎo,suǒ fá xiāo sàn wèi。
竖眉复怒目,俗笔在刻意。shù méi fù nù mù,sú bǐ zài kè yì。
对策列第三,立论却有致。duì cè liè dì sān,lì lùn què yǒu zhì。
用人古不分,称职足为治。yòng rén gǔ bù fēn,chēng zhí zú wèi zhì。
君子与小人,强名乃多事。jūn zi yǔ xiǎo rén,qiáng míng nǎi duō shì。
人污言不废,此理未为悖。rén wū yán bù fèi,cǐ lǐ wèi wèi bèi。
朱君得此卷,喜看腾掷势。zhū jūn dé cǐ juǎn,xǐ kàn téng zhì shì。
缶庐亦许可,绝叹龙虎臂。fǒu lú yì xǔ kě,jué tàn lóng hǔ bì。
吾意独轻之,一说聊可备。wú yì dú qīng zhī,yī shuō liáo kě bèi。
缶庐擅三绝,诗笔挟忠义。fǒu lú shàn sān jué,shī bǐ xié zhōng yì。
莫持张比吴,逝者有馀愧。mò chí zhāng bǐ wú,shì zhě yǒu yú kuì。

苍虬阁观吴仲圭画松

郑孝胥

何时失路窜岩底,卷山怒涛龙欲起。hé shí shī lù cuàn yán dǐ,juǎn shān nù tāo lóng yù qǐ。
笔下风声来似水,道人胸中乃有此。bǐ xià fēng shēng lái shì shuǐ,dào rén xiōng zhōng nǎi yǒu cǐ。
斑斑古苔含墨理,作鳞之而极可骇。bān bān gǔ tái hán mò lǐ,zuò lín zhī ér jí kě hài。
心知化石或未成,定有茯苓堪作饵。xīn zhī huà shí huò wèi chéng,dìng yǒu fú líng kān zuò ěr。
尝观许遇画长松,半身埋云高不止。cháng guān xǔ yù huà zhǎng sōng,bàn shēn mái yún gāo bù zhǐ。
峰颠隐隐动天籁,犹恨近前难逼视。fēng diān yǐn yǐn dòng tiān lài,yóu hèn jìn qián nán bī shì。
岂若此画任摩挲,坐卧时疑风入耳。qǐ ruò cǐ huà rèn mó sā,zuò wò shí yí fēng rù ěr。

刘宣甫六十生日

郑孝胥

宣南游迹光绪初,忍庵西斋尝共居。xuān nán yóu jì guāng xù chū,rěn ān xī zhāi cháng gòng jū。
读经声中温旧梦,此味忘老真有馀。dú jīng shēng zhōng wēn jiù mèng,cǐ wèi wàng lǎo zhēn yǒu yú。
蘧氏行年六十化,吾侪不化诚空过。qú shì xíng nián liù shí huà,wú chái bù huà chéng kōng guò。
出头且放与诸郎,虎变龙摅任称霸。chū tóu qiě fàng yǔ zhū láng,hǔ biàn lóng shū rèn chēng bà。

陈仁先种菊图

郑孝胥

鞠族多异姿,幽人好佳色。jū zú duō yì zī,yōu rén hǎo jiā sè。
年年我有秋,寄兴在篱侧。nián nián wǒ yǒu qiū,jì xīng zài lí cè。
凄风风始馨,凝霜霜作魄。qī fēng fēng shǐ xīn,níng shuāng shuāng zuò pò。
剪苗资勤灌,迸蕊务细摘。jiǎn miáo zī qín guàn,bèng ruǐ wù xì zhāi。
忽然吐殊妙,谁信出心得。hū rán tǔ shū miào,shuí xìn chū xīn dé。
白黄诚高清,绀紫尤奇特。bái huáng chéng gāo qīng,gàn zǐ yóu qí tè。
一时美所钟,未免爱而溺。yī shí měi suǒ zhōng,wèi miǎn ài ér nì。
君能轻世事,正赖有菊癖。jūn néng qīng shì shì,zhèng lài yǒu jú pǐ。
菊亦何负君,何云奈岑寂。jú yì hé fù jūn,hé yún nài cén jì。

陈仁先种菊图

郑孝胥

惟菊有骚心,对菊宜自醉。wéi jú yǒu sāo xīn,duì jú yí zì zuì。
看君留菊影,画手远不逮。kàn jūn liú jú yǐng,huà shǒu yuǎn bù dǎi。
渊明魂难起,菊意谁能会?yuān míng hún nán qǐ,jú yì shuí néng huì?
萧萧天地秋,独秀霜风外。xiāo xiāo tiān dì qiū,dú xiù shuāng fēng wài。
海滨菊最盛,种类极繁碎。hǎi bīn jú zuì shèng,zhǒng lèi jí fán suì。
时事莫挂口,刻意徇所爱。shí shì mò guà kǒu,kè yì xùn suǒ ài。
可怜才未尽,哀怨出天籁。kě lián cái wèi jǐn,āi yuàn chū tiān lài。
馀生依草木,聊复娱万岁。yú shēng yī cǎo mù,liáo fù yú wàn suì。

爱苍示听松诗因及涛园种松事赋此答之

郑孝胥

般若台前松风吼,以涛名园从许友。bān ruò tái qián sōng fēng hǒu,yǐ tāo míng yuán cóng xǔ yǒu。
乌山戴石石戴松,石上翻涛山欲走。wū shān dài shí shí dài sōng,shí shàng fān tāo shān yù zǒu。
山荒松老何人识,共爱瓯香名在口。shān huāng sōng lǎo hé rén shí,gòng ài ōu xiāng míng zài kǒu。
忽看园址变祠堂,更种新松伴苍叟。hū kàn yuán zhǐ biàn cí táng,gèng zhǒng xīn sōng bàn cāng sǒu。
问公出山今几岁,满眼沧桑又阳九。wèn gōng chū shān jīn jǐ suì,mǎn yǎn cāng sāng yòu yáng jiǔ。
岁寒后凋空太息,为我言松黯回首。suì hán hòu diāo kōng tài xī,wèi wǒ yán sōng àn huí shǒu。
未能相从归踞石,想见松阴可盈亩。wèi néng xiāng cóng guī jù shí,xiǎng jiàn sōng yīn kě yíng mǔ。
夜深涛作谁来听,二老英灵定携手。yè shēn tāo zuò shuí lái tīng,èr lǎo yīng líng dìng xié shǒu。

过叉袋角吷庵所居

郑孝胥

有樟骞云鹏,有藤窜修蟒。yǒu zhāng qiān yún péng,yǒu téng cuàn xiū mǎng。
众木纷蔽亏,翳若张天网。zhòng mù fēn bì kuī,yì ruò zhāng tiān wǎng。
繁枝上交阴,盘根下错壤。fán zhī shàng jiāo yīn,pán gēn xià cuò rǎng。
回飙不能振,鸟语閟幽响。huí biāo bù néng zhèn,niǎo yǔ bì yōu xiǎng。
夜气昼不开,日色含莽苍。yè qì zhòu bù kāi,rì sè hán mǎng cāng。
河流绕其外,穿漏微眩晃。hé liú rào qí wài,chuān lòu wēi xuàn huǎng。
森森百馀树,树树堪俯仰。sēn sēn bǎi yú shù,shù shù kān fǔ yǎng。
谁知入林乐,遂古涉冥想。shuí zhī rù lín lè,suì gǔ shè míng xiǎng。
拊楹试一啸,惊视来罔两。fǔ yíng shì yī xiào,jīng shì lái wǎng liǎng。
诗心正厌世,得此恣独往。shī xīn zhèng yàn shì,dé cǐ zì dú wǎng。
何当风雨夕,瞑坐搜万象。hé dāng fēng yǔ xī,míng zuò sōu wàn xiàng。
勿愁语太玄,寥阒吾能赏。wù chóu yǔ tài xuán,liáo qù wú néng shǎng。

程白葭属题精忠柏断片图

郑孝胥

世方憎忠义,君胡表此柏?shì fāng zēng zhōng yì,jūn hú biǎo cǐ bǎi?
移之至岳坟,终古配毅魄。yí zhī zhì yuè fén,zhōng gǔ pèi yì pò。
吁嗟墓中士,涅背字历历。xū jiē mù zhōng shì,niè bèi zì lì lì。
苌叔苦违天,天倾血成碧。cháng shū kǔ wéi tiān,tiān qīng xuè chéng bì。

长尾雨山属题倪鸿宝手稿

郑孝胥

造意如垂云,隐隐吐雷电。zào yì rú chuí yún,yǐn yǐn tǔ léi diàn。
使笔如纵兵,飒飒剧刀箭。shǐ bǐ rú zòng bīng,sà sà jù dāo jiàn。
烂然骤圈点,率尔恣涂窜。làn rán zhòu quān diǎn,lǜ ěr zì tú cuàn。
妙处堪熟思,精极耐细看。miào chù kān shú sī,jīng jí nài xì kàn。
斯人诚过人,表里俱可见。sī rén chéng guò rén,biǎo lǐ jù kě jiàn。
筹饷卒无功,海运才得半。chóu xiǎng zú wú gōng,hǎi yùn cái dé bàn。
渠宁亡国臣,暴尸馀恨叹。qú níng wáng guó chén,bào shī yú hèn tàn。
由来翰墨缘,千载等昏旦。yóu lái hàn mò yuán,qiān zài děng hūn dàn。
矧兹忠义感,密切逾亲串。shěn zī zhōng yì gǎn,mì qiè yú qīn chuàn。
雨山获此稿,手校补残卷。yǔ shān huò cǐ gǎo,shǒu xiào bǔ cán juǎn。
昔哀鸿宝心,今见鸿宝面。xī āi hóng bǎo xīn,jīn jiàn hóng bǎo miàn。
勿令俗手污,闭户潜展玩。wù lìng sú shǒu wū,bì hù qián zhǎn wán。
平生曾南礼,好热香一瓣。píng shēng céng nán lǐ,hǎo rè xiāng yī bàn。

又题雨山所藏黄石斋文治论卷子

郑孝胥

尼山论人先史鱼,有道无道直如矢。ní shān lùn rén xiān shǐ yú,yǒu dào wú dào zhí rú shǐ。
石斋可与史鱼匹,毕生不屈得其死。shí zhāi kě yǔ shǐ yú pǐ,bì shēng bù qū dé qí sǐ。
奇哉斯人乃多艺,文辞书画皆绝美。qí zāi sī rén nǎi duō yì,wén cí shū huà jiē jué měi。
迂僻疑当含瓦石,广平梅花定何理。yū pì yí dāng hán wǎ shí,guǎng píng méi huā dìng hé lǐ。
忍盦昔藏泼墨卷,莲叶戏蟹半入水。rěn ān xī cáng pō mò juǎn,lián yè xì xiè bàn rù shuǐ。
《孝经序论》杂骈散,蔡夫人书犹可喜。xiào jīng xù lùn zá pián sàn,cài fū rén shū yóu kě xǐ。
忍盦久亡不可见,今见此卷毛发起。rěn ān jiǔ wáng bù kě jiàn,jīn jiàn cǐ juǎn máo fā qǐ。
雨山端人能宝此,殷勤使我题纸尾。yǔ shān duān rén néng bǎo cǐ,yīn qín shǐ wǒ tí zhǐ wěi。
我与石斋虽乡里,亡国则同他无似。wǒ yǔ shí zhāi suī xiāng lǐ,wáng guó zé tóng tā wú shì。
略谈文字尚难追,北山遗臣谁敢比?lüè tán wén zì shàng nán zhuī,běi shān yí chén shuí gǎn bǐ?

二月初一日雪中作

郑孝胥

惊蛰昨已过,草根青欲活。jīng zhé zuó yǐ guò,cǎo gēn qīng yù huó。
北风忽一怒,作此漫天雪。běi fēng hū yī nù,zuò cǐ màn tiān xuě。
散花塞空际,著地亦不灭。sàn huā sāi kōng jì,zhù dì yì bù miè。
松竹各离披,残梅亦妍绝。sōng zhú gè lí pī,cán méi yì yán jué。
楼窗明耀眼,终夜疑月出。lóu chuāng míng yào yǎn,zhōng yè yí yuè chū。
冻云压曙光,日气为之夺。dòng yún yā shǔ guāng,rì qì wèi zhī duó。
密林如蘸粉,淡墨妙新泼。mì lín rú zhàn fěn,dàn mò miào xīn pō。
庭除止勿扫,独赏留皓洁。tíng chú zhǐ wù sǎo,dú shǎng liú hào jié。
寒雀何毰毸,聚语俄惊瞥。hán què hé péi sāi,jù yǔ é jīng piē。
欲为体物语,盐絮孰工拙?yù wèi tǐ wù yǔ,yán xù shú gōng zhuō?
不须效白战,谁可假寸铁?bù xū xiào bái zhàn,shuí kě jiǎ cùn tiě?