古诗词

郑性

题枕

郑性

南雷未殁尝语我,人生须得三百年。nán léi wèi mò cháng yǔ wǒ,rén shēng xū dé sān bǎi nián。
百年读毕今昔书,百年看遍名山川。bǎi nián dú bì jīn xī shū,bǎi nián kàn biàn míng shān chuān。
百年手提尺寸柄,经纶揭地还掀天。bǎi nián shǒu tí chǐ cùn bǐng,jīng lún jiē dì hái xiān tiān。
此语创闻真快绝,非阿所好理当然。cǐ yǔ chuàng wén zhēn kuài jué,fēi ā suǒ hǎo lǐ dāng rán。
我寿几何未可卜,纵符此数失在前。wǒ shòu jǐ hé wèi kě bo,zòng fú cǐ shù shī zài qián。
三十六年忽已逝,不逝安得逢良缘。sān shí liù nián hū yǐ shì,bù shì ān dé féng liáng yuán。
无论万卷不能破,一经尚未钻其坚。wú lùn wàn juǎn bù néng pò,yī jīng shàng wèi zuān qí jiān。
无论五岳道阻长,四明密迩犹迍邅。wú lùn wǔ yuè dào zǔ zhǎng,sì míng mì ěr yóu zhūn zhān。
修齐自反方愧怍,国与天下何遑焉。xiū qí zì fǎn fāng kuì zuò,guó yǔ tiān xià hé huáng yān。
曩者亲宦祖垂耄,我惭菽水悲台泉。nǎng zhě qīn huàn zǔ chuí mào,wǒ cán shū shuǐ bēi tái quán。
迩年亲归旋卧病,朝朝药裹心倒悬。ěr nián qīn guī xuán wò bìng,cháo cháo yào guǒ xīn dào xuán。
何况年决无三百,满百之人便称仙。hé kuàng nián jué wú sān bǎi,mǎn bǎi zhī rén biàn chēng xiān。
此生休矣尚何为,自叹空复时牵缠。cǐ shēng xiū yǐ shàng hé wèi,zì tàn kōng fù shí qiān chán。
忽然想因此语幻,第邀上帝鉴且怜。hū rán xiǎng yīn cǐ yǔ huàn,dì yāo shàng dì jiàn qiě lián。
枕成赍我一快梦,南雷之语非徒然。zhěn chéng jī wǒ yī kuài mèng,nán léi zhī yǔ fēi tú rán。