古诗词

刘元吉

读常理斋先生爱吟草谨题

刘元吉

天上辉腾奎璧宿,人间肇起冠冕族。tiān shàng huī téng kuí bì sù,rén jiān zhào qǐ guān miǎn zú。
况为长白之钟英,得天者厚得地独。kuàng wèi zhǎng bái zhī zhōng yīng,dé tiān zhě hòu dé dì dú。
少年才气自纵横,淹贯诸子通六经。shǎo nián cái qì zì zòng héng,yān guàn zhū zi tōng liù jīng。
高掇科第拾芥子,报国文章早知名。gāo duō kē dì shí jiè zi,bào guó wén zhāng zǎo zhī míng。
出宰西充小试技,百里终非大贤寄。chū zǎi xī chōng xiǎo shì jì,bǎi lǐ zhōng fēi dà xián jì。
诗思政迹卓锦江,善文能武称良吏。shī sī zhèng jì zhuó jǐn jiāng,shàn wén néng wǔ chēng liáng lì。
金酋叛乱侵予疆,王师震怒川兵强。jīn qiú pàn luàn qīn yǔ jiāng,wáng shī zhèn nù chuān bīng qiáng。
我公奉调给军饷,仁威久著昔岭冈。wǒ gōng fèng diào gěi jūn xiǎng,rén wēi jiǔ zhù xī lǐng gāng。
曰嘉乃绩晋乃秩,良牧之名达王室。yuē jiā nǎi jì jìn nǎi zhì,liáng mù zhī míng dá wáng shì。
指日奏功期凯旋,降卒反覆转掠疾。zhǐ rì zòu gōng qī kǎi xuán,jiàng zú fǎn fù zhuǎn lüè jí。
纷纷左右鸟兽奔,我公奋臂当敌军。fēn fēn zuǒ yòu niǎo shòu bēn,wǒ gōng fèn bì dāng dí jūn。
风雷叱咤山谷震,云雾惨淡天地昏。fēng léi chì zhà shān gǔ zhèn,yún wù cǎn dàn tiān dì hūn。
一身有死答圣主,骨暴疆场血染土。yī shēn yǒu sǐ dá shèng zhǔ,gǔ bào jiāng chǎng xuè rǎn tǔ。
凛凛正气壮两川,赫赫明禋光千古。lǐn lǐn zhèng qì zhuàng liǎng chuān,hè hè míng yīn guāng qiān gǔ。
皇家雨露自此深,天将遐福贻后人。huáng jiā yǔ lù zì cǐ shēn,tiān jiāng xiá fú yí hòu rén。
慷慨英风至今在,照耀史册忠义新。kāng kǎi yīng fēng zhì jīn zài,zhào yào shǐ cè zhōng yì xīn。