古诗词

魏象枢

赠乔文衣

魏象枢

数年惊宦海,无日不高吟。shù nián jīng huàn hǎi,wú rì bù gāo yín。
冰雪幽人气,琴书侠士心。bīng xuě yōu rén qì,qín shū xiá shì xīn。
世情添白发,交谊冷黄金。shì qíng tiān bái fā,jiāo yì lěng huáng jīn。
留客坐山月,床头话古今。liú kè zuò shān yuè,chuáng tóu huà gǔ jīn。

十月二日出都承诸公郊饯

魏象枢

去国心难恝,徘徊马首迟。qù guó xīn nán jiá,pái huái mǎ shǒu chí。
真逢宵旰主,况际太平时。zhēn féng xiāo gàn zhǔ,kuàng jì tài píng shí。
老病天应鉴,行藏世不疑。lǎo bìng tiān yīng jiàn,xíng cáng shì bù yí。
二疏千载盛,薄劣又重追。èr shū qiān zài shèng,báo liè yòu zhòng zhuī。

哭魏昭华先生

魏象枢

昔年乍去身犹健,昨夜空伤万里魂。xī nián zhà qù shēn yóu jiàn,zuó yè kōng shāng wàn lǐ hún。
海上鳄鱼骄白日,庭前鵩鸟下黄昏。hǎi shàng è yú jiāo bái rì,tíng qián fú niǎo xià huáng hūn。
遗书暗洒孤臣血,垂死仍衔故国恩。yí shū àn sǎ gū chén xuè,chuí sǐ réng xián gù guó ēn。
最是圣朝容直谏,许君骸骨葬平原。zuì shì shèng cháo róng zhí jiàn,xǔ jūn hái gǔ zàng píng yuán。

李恒岳妻兄自蔚来访喜而赠之

魏象枢

握手东庄一载余,劳君远过旅人居。wò shǒu dōng zhuāng yī zài yú,láo jūn yuǎn guò lǚ rén jū。
晚年难得同心侣,夜话如看太古书。wǎn nián nán dé tóng xīn lǚ,yè huà rú kàn tài gǔ shū。
顾我廉名承义重,于今言路报恩疏。gù wǒ lián míng chéng yì zhòng,yú jīn yán lù bào ēn shū。
只应早晚归休去,莫累高贤更拮据。zhǐ yīng zǎo wǎn guī xiū qù,mò lèi gāo xián gèng jié jù。

丁巳元日侍班候贺雪中口占

魏象枢

骨瘦筋衰六十翁,班行犹自缀群公。gǔ shòu jīn shuāi liù shí wēng,bān xíng yóu zì zhuì qún gōng。
无才只觉君恩重,揣分安能国计充。wú cái zhǐ jué jūn ēn zhòng,chuāi fēn ān néng guó jì chōng。
民力艰难愁鬓里,天心仁爱雪花中。mín lì jiān nán chóu bìn lǐ,tiān xīn rén ài xuě huā zhōng。
朝家自有真刘晏,早济三军奏捷功。cháo jiā zì yǒu zhēn liú yàn,zǎo jì sān jūn zòu jié gōng。

赠归允肃

魏象枢

曾因一面识端人,实践躬行事事真。céng yīn yī miàn shí duān rén,shí jiàn gōng xíng shì shì zhēn。
不愧榜中名第一,公门收尽上林春。bù kuì bǎng zhōng míng dì yī,gōng mén shōu jǐn shàng lín chūn。

巡行过北平登孤竹堂望夷齐庙有感

魏象枢

孤竹何崔巍,两裔高千古。gū zhú hé cuī wēi,liǎng yì gāo qiān gǔ。
仰止梦魂间,有怀常欲吐。yǎng zhǐ mèng hún jiān,yǒu huái cháng yù tǔ。
安得陟山巅,瓣香头一俯。ān dé zhì shān diān,bàn xiāng tóu yī fǔ。
告我希圣心,难济苍生苦。gào wǒ xī shèng xīn,nán jì cāng shēng kǔ。
凛凛对简书,汗下浑如雨。lǐn lǐn duì jiǎn shū,hàn xià hún rú yǔ。
此行负朝廷,愆尤何日补。cǐ xíng fù cháo tíng,qiān yóu hé rì bǔ。
遥望乞神灵,相助驱豺虎。yáo wàng qǐ shén líng,xiāng zhù qū chái hǔ。
滦水自无波,澄清在畿辅。luán shuǐ zì wú bō,chéng qīng zài jī fǔ。

剥榆歌

魏象枢

黄沙日暮榆关路,烟火尽绝泥寒户。huáng shā rì mù yú guān lù,yān huǒ jǐn jué ní hán hù。
路旁老翁携稚儿,手持短铁剥榆树。lù páng lǎo wēng xié zhì ér,shǒu chí duǎn tiě bō yú shù。
我问剥榆何所为,老翁倚马哽咽悲。wǒ wèn bō yú hé suǒ wèi,lǎo wēng yǐ mǎ gěng yàn bēi。
去岁死蝗前死寇,数十村落无孑遗。qù suì sǐ huáng qián sǐ kòu,shù shí cūn luò wú jié yí。
苍苍不恤侬衰老,独留余生伴荒草。cāng cāng bù xù nóng shuāi lǎo,dú liú yú shēng bàn huāng cǎo。
三日两日乏再饘,不剥榆皮那能饱。sān rì liǎng rì fá zài zhān,bù bō yú pí nà néng bǎo。
榆皮疗我饥,那惜榆无衣。yú pí liáo wǒ jī,nà xī yú wú yī。
我腹纵不果,宁教我儿肥。wǒ fù zòng bù guǒ,níng jiào wǒ ér féi。
嗟呼此榆赡我父若子,日食其皮皮有几。jiē hū cǐ yú shàn wǒ fù ruò zi,rì shí qí pí pí yǒu jǐ。
今朝有榆且剥榆,榆尽同来树下死。jīn cháo yǒu yú qiě bō yú,yú jǐn tóng lái shù xià sǐ。
老翁说罢我心摧,回视君门真万里。lǎo wēng shuō bà wǒ xīn cuī,huí shì jūn mén zhēn wàn lǐ。

送汤荆岘学士巡抚下江

魏象枢

秀才任天下,仁者体万物。xiù cái rèn tiān xià,rén zhě tǐ wàn wù。
物逸而我劳,分内不遑惜。wù yì ér wǒ láo,fēn nèi bù huáng xī。
昔日侍讲筵,天子重经术。xī rì shì jiǎng yán,tiān zi zhòng jīng shù。
今日守封疆,帝心特简出。jīn rì shǒu fēng jiāng,dì xīn tè jiǎn chū。
江南风甚嚣,江南民甚绌。jiāng nán fēng shén xiāo,jiāng nán mín shén chù。
维风道先倡,爱民蠹先黜。wéi fēng dào xiān chàng,ài mín dù xiān chù。
吾性秉真刚,无欲谁能屈,但得百姓欢,安问权要怫。wú xìng bǐng zhēn gāng,wú yù shuí néng qū,dàn dé bǎi xìng huān,ān wèn quán yào fú。
余也愧衰残,十弊口难述。yú yě kuì shuāi cán,shí bì kǒu nán shù。
临歧赠一言,怀抱慎忧郁。lín qí zèng yī yán,huái bào shèn yōu yù。