古诗词

王安石

京兆杜婴大醇能读书其言近庄其为人旷达而廉清自托于医无贵贱请之辄往卒也以诗二首伤之

王安石

萧瑟野衣巾,能忘至老贫。xiāo sè yě yī jīn,néng wàng zhì lǎo pín。
避嚣依市井,蒙垢出埃尘。bì xiāo yī shì jǐng,méng gòu chū āi chén。
接物工齐物,劳身耻为身。jiē wù gōng qí wù,láo shēn chǐ wèi shēn。
伤心宿昔地,不复见斯人。shāng xīn sù xī dì,bù fù jiàn sī rén。

京兆杜婴大醇能读书其言近庄其为人旷达而廉清自托于医无贵贱请之辄往卒也以诗二首伤之

王安石

叔度医家子,君平卜肆翁。shū dù yī jiā zi,jūn píng bo sì wēng。
萧条昨日事,仿佛古人风。xiāo tiáo zuó rì shì,fǎng fú gǔ rén fēng。
旧宅雨生菌,新阡寒转蓬。jiù zhái yǔ shēng jūn,xīn qiān hán zhuǎn péng。
存亡谁一问,嗟我亦穷空。cún wáng shuí yī wèn,jiē wǒ yì qióng kōng。

江上二首

王安石

潮连风浩荡,沙引客淹留。cháo lián fēng hào dàng,shā yǐn kè yān liú。
落日更清坐,空江无近舟。luò rì gèng qīng zuò,kōng jiāng wú jìn zhōu。
共看蒹苇宅,聊即稻粱谋。gòng kàn jiān wěi zhái,liáo jí dào liáng móu。
未敢嗟艰食,凶年半九州。wèi gǎn jiē jiān shí,xiōng nián bàn jiǔ zhōu。

江上二首

王安石

书自江边使,乡邻病饿稠。shū zì jiāng biān shǐ,xiāng lín bìng è chóu。
何言万里客,更作百身忧。hé yán wàn lǐ kè,gèng zuò bǎi shēn yōu。
补败今谁恤,趋生我自羞。bǔ bài jīn shuí xù,qū shēng wǒ zì xiū。
西南双病眼,落日倚扁舟。xī nán shuāng bìng yǎn,luò rì yǐ biǎn zhōu。

夏夜舟中颇凉因有所感

王安石

扁舟畏朝热,望夜倚桅樯。biǎn zhōu wèi cháo rè,wàng yè yǐ wéi qiáng。
日共火云退,风兼水气凉。rì gòng huǒ yún tuì,fēng jiān shuǐ qì liáng。
未秋轻病骨,微曙浣愁肠。wèi qiū qīng bìng gǔ,wēi shǔ huàn chóu cháng。
坚我江湖意,滔滔兴不忘。jiān wǒ jiāng hú yì,tāo tāo xīng bù wàng。

孤桐

王安石

天质自森森,孤高几百寻。tiān zhì zì sēn sēn,gū gāo jǐ bǎi xún。
陵霄不屈己,得地本虚心。líng xiāo bù qū jǐ,dé dì běn xū xīn。
岁老根弥壮,阳骄叶更阴。suì lǎo gēn mí zhuàng,yáng jiāo yè gèng yīn。
明时思解愠,愿斫五弦琴。míng shí sī jiě yùn,yuàn zhuó wǔ xián qín。

迟明

王安石

攲枕浩无情,蘧蘧独迟明。qī zhěn hào wú qíng,qú qú dú chí míng。
霜繁红树老,云澹素蟾清。shuāng fán hóng shù lǎo,yún dàn sù chán qīng。
倦鹊犹三匝,寒鸡未一鸣。juàn què yóu sān zā,hán jī wèi yī míng。
故山何处所,应有晓猿惊。gù shān hé chù suǒ,yīng yǒu xiǎo yuán jīng。

陪友人中秋夕赏月

王安石

海雾看如洗,秋阳望却昏。hǎi wù kàn rú xǐ,qiū yáng wàng què hūn。
光明疑不夜,清莹欲无坤。guāng míng yí bù yè,qīng yíng yù wú kūn。
扫掠风前坐,留连露下尊。sǎo lüè fēng qián zuò,liú lián lù xià zūn。
苦吟应到晓,况有我思存。kǔ yín yīng dào xiǎo,kuàng yǒu wǒ sī cún。

慎县修路者

王安石

畚筑今三岁,康庄始一修。běn zhù jīn sān suì,kāng zhuāng shǐ yī xiū。
何言野人意,能助令君忧。hé yán yě rén yì,néng zhù lìng jūn yōu。
勠力非无补,论心岂有求。lù lì fēi wú bǔ,lùn xīn qǐ yǒu qiú。
十年空志食,因汝起予羞。shí nián kōng zhì shí,yīn rǔ qǐ yǔ xiū。

河势

王安石

河势浩难测,禹功传所闻。hé shì hào nán cè,yǔ gōng chuán suǒ wén。
今观一川破,复以二渠分。jīn guān yī chuān pò,fù yǐ èr qú fēn。
国论终将塞,民嗟亦已勤。guó lùn zhōng jiāng sāi,mín jiē yì yǐ qín。
无灾等难必,从众在吾君。wú zāi děng nán bì,cóng zhòng zài wú jūn。

送河间晁寺

王安石

公孙富文墨,名字世多知。gōng sūn fù wén mò,míng zì shì duō zhī。
谈笑取高第,弦歌当此时。tán xiào qǔ gāo dì,xián gē dāng cǐ shí。
临河薪石费,近塞茧丝移。lín hé xīn shí fèi,jìn sāi jiǎn sī yí。
缓急常愁此,看君有所为。huǎn jí cháng chóu cǐ,kàn jūn yǒu suǒ wèi。

暮春

王安石

春期行晼晚,春意剩芳菲。chūn qī xíng wǎn wǎn,chūn yì shèng fāng fēi。
曲水应修禊,披香未试衣。qū shuǐ yīng xiū xì,pī xiāng wèi shì yī。
雨花红半堕,烟树碧相依。yǔ huā hóng bàn duò,yān shù bì xiāng yī。
怅望梦中地,王孙底不归。chàng wàng mèng zhōng dì,wáng sūn dǐ bù guī。

游北山

王安石

揽辔出东城,登临目暂明。lǎn pèi chū dōng chéng,dēng lín mù zàn míng。
烟云藏古意,猿鹤弄秋声。yān yún cáng gǔ yì,yuán hè nòng qiū shēng。
客坐苔纹滑,僧眠樾荫清。kè zuò tái wén huá,sēng mián yuè yīn qīng。
赏心殊未已,山日下西荣。shǎng xīn shū wèi yǐ,shān rì xià xī róng。

吴正仲谪官得故人寄蟹以诗谢之余次其韵

王安石

越客上荆舠,秋风忆把螯。yuè kè shàng jīng dāo,qiū fēng yì bǎ áo。
故烦分巨跪,持用佐清糟。gù fán fēn jù guì,chí yòng zuǒ qīng zāo。
饮量宽沧海,诗锋捷孟劳。yǐn liàng kuān cāng hǎi,shī fēng jié mèng láo。
甘餐饱觞咏,馀事付钧陶。gān cān bǎo shāng yǒng,yú shì fù jūn táo。

陈师道宰乌程县

王安石

尝闻太丘长,德不负公卿。cháng wén tài qiū zhǎng,dé bù fù gōng qīng。
墟墓今千载,昆云亦一城。xū mù jīn qiān zài,kūn yún yì yī chéng。
本怀深闭蓄,馀论略施行。běn huái shēn bì xù,yú lùn lüè shī xíng。
故自有仁政,能传家世声。gù zì yǒu rén zhèng,néng chuán jiā shì shēng。

冬至

王安石

都城开博路,佳节一阳生。dōu chéng kāi bó lù,jiā jié yī yáng shēng。
喜见儿童色,欢传市井声。xǐ jiàn ér tóng sè,huān chuán shì jǐng shēng。
幽闲亦聚集,珍丽各携擎。yōu xián yì jù jí,zhēn lì gè xié qíng。
却忆他年事,关商闭不行。què yì tā nián shì,guān shāng bì bù xíng。

汤泉

王安石

寒泉诗所咏,独此沸如烝。hán quán shī suǒ yǒng,dú cǐ fèi rú zhēng。
一气无冬夏,诸阳自废兴。yī qì wú dōng xià,zhū yáng zì fèi xīng。
人游不附火,虫出亦疑冰。rén yóu bù fù huǒ,chóng chū yì yí bīng。
更忆骊山下,歊然雪满塍。gèng yì lí shān xià,xiāo rán xuě mǎn chéng。

读镇南邸报癸未四月作

王安石

赐诏宽言路,登贤壮陛廉。cì zhào kuān yán lù,dēng xián zhuàng bì lián。
相期正在治,素定不烦占。xiāng qī zhèng zài zhì,sù dìng bù fán zhàn。
众喜夔龙盛,予虞绛灌憸。zhòng xǐ kuí lóng shèng,yǔ yú jiàng guàn xiān。
太平讵可致,天意慎猜嫌。tài píng jù kě zhì,tiān yì shèn cāi xián。

泊雁

王安石

泊雁鸣深渚,收霞落晚川。pō yàn míng shēn zhǔ,shōu xiá luò wǎn chuān。
柝随风敛阵,楼映月低弦。tuò suí fēng liǎn zhèn,lóu yìng yuè dī xián。
漠漠汀帆转,幽幽岸火然。mò mò tīng fān zhuǎn,yōu yōu àn huǒ rán。
壑危通细路,沟曲绕平田。hè wēi tōng xì lù,gōu qū rào píng tián。

仁宗皇帝挽辞四首

王安石

去序三朝圣,行崩万国天。qù xù sān cháo shèng,xíng bēng wàn guó tiān。
忧勤无旷古,治洽最长年。yōu qín wú kuàng gǔ,zhì qià zuì zhǎng nián。
仁育齐高厚,哀思罄幅员。rén yù qí gāo hòu,āi sī qìng fú yuán。
欲知千载美,道德冠遗编。yù zhī qiān zài měi,dào dé guān yí biān。