古诗词

赵师秀

送奭上人抄化

赵师秀

冒寒独向何方去,为建灵山阁未能。mào hán dú xiàng hé fāng qù,wèi jiàn líng shān gé wèi néng。
诗卷带呈看疏客,药炉留借共房僧。shī juǎn dài chéng kàn shū kè,yào lú liú jiè gòng fáng sēng。
夕阳岸上行枯叶,瀑布岩前听拆冰。xī yáng àn shàng xíng kū yè,pù bù yán qián tīng chāi bīng。
事到有缘随处应,回来金碧入云层。shì dào yǒu yuán suí chù yīng,huí lái jīn bì rù yún céng。

陈待制湖楼

赵师秀

何处飞来缥缈中,人间惟有画图同。hé chù fēi lái piāo miǎo zhōng,rén jiān wéi yǒu huà tú tóng。
两层帘幕垂无地,一片笙箫起半空。liǎng céng lián mù chuí wú dì,yī piàn shēng xiāo qǐ bàn kōng。
岩竹倒添秋水碧,渚莲平接夕阳红。yán zhú dào tiān qiū shuǐ bì,zhǔ lián píng jiē xī yáng hóng。
游人未达蒙庄旨,虚倚栏干面面风。yóu rén wèi dá méng zhuāng zhǐ,xū yǐ lán gàn miàn miàn fēng。

送翁卷入山

赵师秀

已送山民归旧庐,子今复去我何如。yǐ sòng shān mín guī jiù lú,zi jīn fù qù wǒ hé rú。
渐成老大难为别,早占清闲未是疏。jiàn chéng lǎo dà nán wèi bié,zǎo zhàn qīng xián wèi shì shū。
小雨半畦春种药,寒灯一盏夜修书。xiǎo yǔ bàn qí chūn zhǒng yào,hán dēng yī zhǎn yè xiū shū。
有人来问陶贞白,说与华阳何处居。yǒu rén lái wèn táo zhēn bái,shuō yǔ huá yáng hé chù jū。

呈蒋薛二友

赵师秀

中夜清寒入缊袍,一杯山茗当香醪。zhōng yè qīng hán rù yūn páo,yī bēi shān míng dāng xiāng láo。
鸟飞竹叶霜初下,人立梅花月正高。niǎo fēi zhú yè shuāng chū xià,rén lì méi huā yuè zhèng gāo。
无欲自然心似水,有营何止事如毛。wú yù zì rán xīn shì shuǐ,yǒu yíng hé zhǐ shì rú máo。
春来拟约萧闲伴,重上天台看海涛。chūn lái nǐ yuē xiāo xián bàn,zhòng shàng tiān tái kàn hǎi tāo。

万年寺

赵师秀

万年山木有千年,石路阴深到缭垣。wàn nián shān mù yǒu qiān nián,shí lù yīn shēn dào liáo yuán。
几片云闲谁是主,一条流水不知源。jǐ piàn yún xián shuí shì zhǔ,yī tiáo liú shuǐ bù zhī yuán。
土栽芍药尤胜木,僧说猕猴极畏猿。tǔ zāi sháo yào yóu shèng mù,sēng shuō mí hóu jí wèi yuán。
夜半空堂诸境寂,微闻钟梵亦成喧。yè bàn kōng táng zhū jìng jì,wēi wén zhōng fàn yì chéng xuān。

暮春书怀寄翁十

赵师秀

帝里逢春雨不干,才晴数日又春还。dì lǐ féng chūn yǔ bù gàn,cái qíng shù rì yòu chūn hái。
桐华半落官河水,榆叶全遮客舍山。tóng huá bàn luò guān hé shuǐ,yú yè quán zhē kè shě shān。
未悔阔疏令事去,最怜乏绝坏身闲。wèi huǐ kuò shū lìng shì qù,zuì lián fá jué huài shēn xián。
菖蒲九节今堪采,思尔逍遥涧谷间。chāng pú jiǔ jié jīn kān cǎi,sī ěr xiāo yáo jiàn gǔ jiān。

移居谢友人见过

赵师秀

赁得民居亦自清,病身于此寄飘零。lìn dé mín jū yì zì qīng,bìng shēn yú cǐ jì piāo líng。
笋从坏砌砖中出,山在邻家树上青。sǔn cóng huài qì zhuān zhōng chū,shān zài lín jiā shù shàng qīng。
有井极甘便试茗,无花可插任空瓶。yǒu jǐng jí gān biàn shì míng,wú huā kě chā rèn kōng píng。
巷南巷北相知少,感尔诗人远扣扃。xiàng nán xiàng běi xiāng zhī shǎo,gǎn ěr shī rén yuǎn kòu jiōng。

和人韵赠北山僧

赵师秀

又得相逢闲寺里,凡人多笑太无营。yòu dé xiāng féng xián sì lǐ,fán rén duō xiào tài wú yíng。
谁知见事心先懒,未说寻幽足已轻。shuí zhī jiàn shì xīn xiān lǎn,wèi shuō xún yōu zú yǐ qīng。
二月春风添树色,一山夜雨失泉声。èr yuè chūn fēng tiān shù sè,yī shān yè yǔ shī quán shēng。
谢师更作重眠约,来往云消两日晴。xiè shī gèng zuò zhòng mián yuē,lái wǎng yún xiāo liǎng rì qíng。

再游北山和韵

赵师秀

或行或坐水边亭,处处春风户不扃。huò xíng huò zuò shuǐ biān tíng,chù chù chūn fēng hù bù jiōng。
飞絮伴人衰鬓白,远山学我道衣青。fēi xù bàn rén shuāi bìn bái,yuǎn shān xué wǒ dào yī qīng。
迢遥更入烟霏去,仿佛如曾梦寐经。tiáo yáo gèng rù yān fēi qù,fǎng fú rú céng mèng mèi jīng。
恐是前生林处士,晚年不饮至今醒。kǒng shì qián shēng lín chù shì,wǎn nián bù yǐn zhì jīn xǐng。

寄赵楚州

赵师秀

承明虽妙古云劳,小借临边却自豪。chéng míng suī miào gǔ yún láo,xiǎo jiè lín biān què zì háo。
韩信所封兵尚劲,刘伶曾住酒应高。hán xìn suǒ fēng bīng shàng jìn,liú líng céng zhù jiǔ yīng gāo。
牵来宝马通言语,放去雕弓落羽毛。qiān lái bǎo mǎ tōng yán yǔ,fàng qù diāo gōng luò yǔ máo。
别有异时人忆处,万株杨柳绿春壕。bié yǒu yì shí rén yì chù,wàn zhū yáng liǔ lǜ chūn háo。

多景楼晚望

赵师秀

落日栏干与雁平,往来疑有旧英灵。luò rì lán gàn yǔ yàn píng,wǎng lái yí yǒu jiù yīng líng。
潮生海口微茫白,麦秀淮南迤逦青。cháo shēng hǎi kǒu wēi máng bái,mài xiù huái nán yí lǐ qīng。
远贾泊舟趋地利,老僧指瓮说州形。yuǎn jiǎ pō zhōu qū dì lì,lǎo sēng zhǐ wèng shuō zhōu xíng。
残风忽送吹营角,声引边愁不可听。cán fēng hū sòng chuī yíng jiǎo,shēng yǐn biān chóu bù kě tīng。

姑苏台作

赵师秀

何人可与话登临,徙倚危栏日又沈。hé rén kě yǔ huà dēng lín,xǐ yǐ wēi lán rì yòu shěn。
千古苍茫青史梦,一年迢递故乡心。qiān gǔ cāng máng qīng shǐ mèng,yī nián tiáo dì gù xiāng xīn。
天无雨雪梅花早,地有波涛雁影深。tiān wú yǔ xuě méi huā zǎo,dì yǒu bō tāo yàn yǐng shēn。
为是夫差旧台榭,愁来不敢越人吟。wèi shì fū chà jiù tái xiè,chóu lái bù gǎn yuè rén yín。

病起

赵师秀

身如瘦鹤已伶俜,一卧兼旬更有零。shēn rú shòu hè yǐ líng pīng,yī wò jiān xún gèng yǒu líng。
朝客偶知亲送药,野僧相保密持经。cháo kè ǒu zhī qīn sòng yào,yě sēng xiāng bǎo mì chí jīng。
力微尚觉衣裳重,才退难徼笔砚灵。lì wēi shàng jué yī shang zhòng,cái tuì nán jiǎo bǐ yàn líng。
惟有爱花心未已,遍分黄菊插空瓶。wéi yǒu ài huā xīn wèi yǐ,biàn fēn huáng jú chā kōng píng。

简孙正字

赵师秀

空斋兀兀难消日,况入中年睡亦疏。kōng zhāi wù wù nán xiāo rì,kuàng rù zhōng nián shuì yì shū。
洗釜煮蔬留客饭,卷帘移菊看人锄。xǐ fǔ zhǔ shū liú kè fàn,juǎn lián yí jú kàn rén chú。
秋衣因病全更衲,晓鬓迎寒半脱梳。qiū yī yīn bìng quán gèng nà,xiǎo bìn yíng hán bàn tuō shū。
多谢贵交芸阁里,许令随意借官书。duō xiè guì jiāo yún gé lǐ,xǔ lìng suí yì jiè guān shū。

借居湖上

赵师秀

出仕归来贫似旧,借园偶近画桥居。chū shì guī lái pín shì jiù,jiè yuán ǒu jìn huà qiáo jū。
纵观不用春携酒,清坐何妨夜读书。zòng guān bù yòng chūn xié jiǔ,qīng zuò hé fáng yè dú shū。
港小只通闲客棹,树低多碍故人车。gǎng xiǎo zhǐ tōng xián kè zhào,shù dī duō ài gù rén chē。
向时城里缘尘土,久欲湖边住岁馀。xiàng shí chéng lǐ yuán chén tǔ,jiǔ yù hú biān zhù suì yú。

送古壶与人

赵师秀

小壶纯素无文采,验是殷商物至今。xiǎo hú chún sù wú wén cǎi,yàn shì yīn shāng wù zhì jīn。
损处怕教凡手触,铸时应有吉星临。sǔn chù pà jiào fán shǒu chù,zhù shí yīng yǒu jí xīng lín。
久藏厚土金声尽,微贮清泉翠色深。jiǔ cáng hòu tǔ jīn shēng jǐn,wēi zhù qīng quán cuì sè shēn。
持赠高人安几席,为勾古意入新吟。chí zèng gāo rén ān jǐ xí,wèi gōu gǔ yì rù xīn yín。

赠邓汉卿

赵师秀

单独一身长不定,亦无书卷得相随。dān dú yī shēn zhǎng bù dìng,yì wú shū juǎn dé xiāng suí。
忙过人世当闲日,老遇朝廷用少时。máng guò rén shì dāng xián rì,lǎo yù cháo tíng yòng shǎo shí。
冲雪自言行路苦,看松长恨买山迟。chōng xuě zì yán xíng lù kǔ,kàn sōng zhǎng hèn mǎi shān chí。
萧萧白发寒灯下,写就诗篇欲寄谁。xiāo xiāo bái fā hán dēng xià,xiě jiù shī piān yù jì shuí。

孤山寒食

赵师秀

二月芳菲在水边,旅人消困亦随缘。èr yuè fāng fēi zài shuǐ biān,lǚ rén xiāo kùn yì suí yuán。
晴舒蝶翅初匀粉,雨压杨花未放绵。qíng shū dié chì chū yún fěn,yǔ yā yáng huā wèi fàng mián。
有句自题闲处壁,无钱难买贵时船。yǒu jù zì tí xián chù bì,wú qián nán mǎi guì shí chuán。
最怜隐者高眠地,日日春风是筦弦。zuì lián yǐn zhě gāo mián dì,rì rì chūn fēng shì guǎn xián。

叶侍郎送红芍药

赵师秀

雕栏迎夏发奇葩,不拟分来野客家。diāo lán yíng xià fā qí pā,bù nǐ fēn lái yě kè jiā。
自洗铜瓶插攲侧,暂令书卷识奢华。zì xǐ tóng píng chā qī cè,zàn lìng shū juǎn shí shē huá。
旧游尚忆扬州梦,丽句难同谢脁夸。jiù yóu shàng yì yáng zhōu mèng,lì jù nán tóng xiè tiǎo kuā。
应被花嗔少风味,午窗相对一杯茶。yīng bèi huā chēn shǎo fēng wèi,wǔ chuāng xiāng duì yī bēi chá。

寄茅山温尊师

赵师秀

几度题诗寄入山,不知何处得书看。jǐ dù tí shī jì rù shān,bù zhī hé chù dé shū kàn。
莓苔石上秋吟远,星斗坛中夜拜寒。méi tái shí shàng qiū yín yuǎn,xīng dòu tán zhōng yè bài hán。
鹤改新名呼未至,碑逢断刻打应难。hè gǎi xīn míng hū wèi zhì,bēi féng duàn kè dǎ yīng nán。
忆师每欲寻师去,芝术栽成自可餐。yì shī měi yù xún shī qù,zhī shù zāi chéng zì kě cān。
1391234567