古诗词

邵雍

岁俭吟

邵雍

岁俭心非俭,家贫道不贫。suì jiǎn xīn fēi jiǎn,jiā pín dào bù pín。
谁知天地内,别有好乾坤。shuí zhī tiān dì nèi,bié yǒu hǎo qián kūn。

责己吟

邵雍

不为十分人,不责十分事。bù wèi shí fēn rén,bù zé shí fēn shì。
既为十分人,须责十分是。jì wèi shí fēn rén,xū zé shí fēn shì。

兴亡吟其一

邵雍

孙陈李三人,亡国体相似。sūn chén lǐ sān rén,wáng guó tǐ xiāng shì。
虽然少有文,何复语英气。suī rán shǎo yǒu wén,hé fù yǔ yīng qì。

人事吟

邵雍

索鍊无如事,难知莫若人。suǒ liàn wú rú shì,nán zhī mò ruò rén。
人情随手别,事体到头均。rén qíng suí shǒu bié,shì tǐ dào tóu jūn。

月新吟

邵雍

月新与月残,形状两相似。yuè xīn yǔ yuè cán,xíng zhuàng liǎng xiāng shì。
奈何人之情,初见自欢喜。nài hé rén zhī qíng,chū jiàn zì huān xǐ。

岁寒吟

邵雍

松柏入冬看,方能见岁寒。sōng bǎi rù dōng kàn,fāng néng jiàn suì hán。
声须风里听,色更雪中观。shēng xū fēng lǐ tīng,sè gèng xuě zhōng guān。

观物吟二首

邵雍

柳性至柔软,一年长丈馀。liǔ xìng zhì róu ruǎn,yī nián zhǎng zhàng yú。
虽然易得荣,奈何易得枯。suī rán yì dé róng,nài hé yì dé kū。

观物吟二首

邵雍

百谷仰膏雨,极枯变极荣。bǎi gǔ yǎng gāo yǔ,jí kū biàn jí róng。
安得此甘泽,聊且振群生。ān dé cǐ gān zé,liáo qiě zhèn qún shēng。

金玉吟

邵雍

圣在人中出,心从行上修。shèng zài rén zhōng chū,xīn cóng xíng shàng xiū。
金于沙里得,玉向石中求。jīn yú shā lǐ dé,yù xiàng shí zhōng qiú。

借出诗

邵雍

诗狂书更逸,近岁不胜多。shī kuáng shū gèng yì,jìn suì bù shèng duō。
大半落天下,未还安乐窝。dà bàn luò tiān xià,wèi hái ān lè wō。

小车吟

邵雍

春暖未苦热,秋凉未甚寒。chūn nuǎn wèi kǔ rè,qiū liáng wèi shén hán。
小车随意出,所到即成欢。xiǎo chē suí yì chū,suǒ dào jí chéng huān。

失诗吟

邵雍

胸中风雨吼,笔下龙蛇走。xiōng zhōng fēng yǔ hǒu,bǐ xià lóng shé zǒu。
前后落人间,三千有馀首。qián hòu luò rén jiān,sān qiān yǒu yú shǒu。

言行吟

邵雍

能言未是难,行得始为艰。néng yán wèi shì nán,xíng dé shǐ wèi jiān。
须是真男子,方能无厚颜。xū shì zhēn nán zi,fāng néng wú hòu yán。

观棋绝句

邵雍

未去交争意,难忘黑白心。wèi qù jiāo zhēng yì,nán wàng hēi bái xīn。
一条无敌路,彻了没人寻。yī tiáo wú dí lù,chè le méi rén xún。

未有吟

邵雍

未有一分功,先立十分敌。wèi yǒu yī fēn gōng,xiān lì shí fēn dí。
所得无分毫,所丧无纪极。suǒ dé wú fēn háo,suǒ sàng wú jì jí。

未有吟

邵雍

未有一分让,先有十分争。wèi yǒu yī fēn ràng,xiān yǒu shí fēn zhēng。
所丧者实事,所得者虚名。suǒ sàng zhě shí shì,suǒ dé zhě xū míng。

胡越吟

邵雍

胡越同心日,夫妻反目时。hú yuè tóng xīn rì,fū qī fǎn mù shí。
人间无大小,得失在须斯。rén jiān wú dà xiǎo,dé shī zài xū sī。

诫子吟其二

邵雍

有过不能改,知贤不肯亲;yǒu guò bù néng gǎi,zhī xián bù kěn qīn;
虽生人世上,未得谓之人。suī shēng rén shì shàng,wèi dé wèi zhī rén。

诫子吟其二

邵雍

周孔不足法,轲雄不足师。zhōu kǒng bù zú fǎ,kē xióng bù zú shī。
还同弃常膳,除是适海涯。hái tóng qì cháng shàn,chú shì shì hǎi yá。

诫子吟其二

邵雍

至宝明珠非有颣,全珍良玉自无瑕。zhì bǎo míng zhū fēi yǒu lèi,quán zhēn liáng yù zì wú xiá。
为珠为玉尚如此,何况为人多过差。wèi zhū wèi yù shàng rú cǐ,hé kuàng wèi rén duō guò chà。