古诗词
诗词
作者
名句
古籍
搜索
文有年
朝代:
三国(178)
五代十国(2281)
元(50916)
南北朝(491)
唐(38807)
宋(190430)
明(165497)
晋(181)
汉(362)
清(86334)
秦(7)
金(1111)
隋(1055)
题元子故宅
宋
:
文有年
漫郎百事皆漫尔,独有溪山认作吾。
màn láng bǎi shì jiē màn ěr,dú yǒu xī shān rèn zuò wú。
念无一物镇泉石,生怕偃蹇羞吾徒。
niàn wú yī wù zhèn quán shí,shēng pà yǎn jiǎn xiū wú tú。
灵武中兴功掩德,天地大义须人扶。
líng wǔ zhōng xīng gōng yǎn dé,tiān dì dà yì xū rén fú。
宁将善颂寓谲谏,百世闻之立懦夫。
níng jiāng shàn sòng yù jué jiàn,bǎi shì wén zhī lì nuò fū。
太师劲气形于笔,二美能兼自古无。
tài shī jìn qì xíng yú bǐ,èr měi néng jiān zì gǔ wú。
后来衮衮下注脚,识者涪翁次石湖。
hòu lái gǔn gǔn xià zhù jiǎo,shí zhě fú wēng cì shí hú。
松煤狼藉楮山赭,空谷雷响工传摹。
sōng méi láng jí chǔ shān zhě,kōng gǔ léi xiǎng gōng chuán mó。
徘徊熟玩长太息,世道日与湘流俱。
pái huái shú wán zhǎng tài xī,shì dào rì yǔ xiāng liú jù。
AI赏析
题澹山岩
宋
:
文有年
为爱溪山来永州,黄茅白苇使人愁。
wèi ài xī shān lái yǒng zhōu,huáng máo bái wěi shǐ rén chóu。
驱车遥指崳峰去,峰在潇江最上头。
qū chē yáo zhǐ yú fēng qù,fēng zài xiāo jiāng zuì shàng tóu。
江转峰回景奇绝,澹山嵌窦真天设。
jiāng zhuǎn fēng huí jǐng qí jué,dàn shān qiàn dòu zhēn tiān shè。
摩挲丹灶酌石泉,仿佛曾游今几劫。
mó sā dān zào zhuó shí quán,fǎng fú céng yóu jīn jǐ jié。
徵君徵君苦避秦,一秦人又一秦人。
zhēng jūn zhēng jūn kǔ bì qín,yī qín rén yòu yī qín rén。
青山踏破无扃鐍,何地堪逃世上尘。
qīng shān tà pò wú jiōng jué,hé dì kān táo shì shàng chén。
AI赏析