古诗词

王名遂

岁寒亭成题柱自警

王名遂

松荣梅竹秀,三径但含滋。sōng róng méi zhú xiù,sān jìng dàn hán zī。
不与乾坤老,难令霜雪欺。bù yǔ qián kūn lǎo,nán lìng shuāng xuě qī。
交情存淡薄,世治识艰危。jiāo qíng cún dàn báo,shì zhì shí jiān wēi。
前路留教远,终身以自期。qián lù liú jiào yuǎn,zhōng shēn yǐ zì qī。

答曾节推

王名遂

夫君真自淦川来,书种相承教有台。fū jūn zhēn zì gàn chuān lái,shū zhǒng xiāng chéng jiào yǒu tái。
蓬阆得时宜直上,金焦无地却空回。péng láng dé shí yí zhí shàng,jīn jiāo wú dì què kōng huí。
荐书共喜从天下,诗句谁能带雨催。jiàn shū gòng xǐ cóng tiān xià,shī jù shuí néng dài yǔ cuī。
细数平生归计是,待耕明月种寒梅。xì shù píng shēng guī jì shì,dài gēng míng yuè zhǒng hán méi。