古诗词

王庭圭

双田逢萧国器话别

王庭圭

黄叶西风何处村,茅檐立马问寒温。huáng yè xī fēng hé chù cūn,máo yán lì mǎ wèn hán wēn。
江东渭北情无限,樽酒他时得细论。jiāng dōng wèi běi qíng wú xiàn,zūn jiǔ tā shí dé xì lùn。

和康晋侯见赠

王庭圭

儒生无力荷干戈,乱后篇章感慨多。rú shēng wú lì hé gàn gē,luàn hòu piān zhāng gǎn kǎi duō。
但拿笔头吟白雪,莫挑马棰渡黄河。dàn ná bǐ tóu yín bái xuě,mò tiāo mǎ chuí dù huáng hé。

雪中以酒送欧阳广明袁叔明

王庭圭

小槽新压瓮头春,盛欲招呼雪闭门。xiǎo cáo xīn yā wèng tóu chūn,shèng yù zhāo hū xuě bì mén。
卧对袁郎说周易,不妨伸颈饮清樽。wò duì yuán láng shuō zhōu yì,bù fáng shēn jǐng yǐn qīng zūn。

鄱阳周师禹求清轩雾斋诗二首

王庭圭

月入柴门夜色新,坐坚谈垒足佳宾。yuè rù chái mén yè sè xīn,zuò jiān tán lěi zú jiā bīn。
谁云老子兴不浅,政恐元规尘污人。shuí yún lǎo zi xīng bù qiǎn,zhèng kǒng yuán guī chén wū rén。

鄱阳周师禹求清轩雾斋诗二首

王庭圭

细雨如烟下九垓,始闻岩谷隐奇才。xì yǔ rú yān xià jiǔ gāi,shǐ wén yán gǔ yǐn qí cái。
一朝文彩惊人眼,知自南山雾里来。yī cháo wén cǎi jīng rén yǎn,zhī zì nán shān wù lǐ lái。

送彭士贵

王庭圭

诏谓将军急击戎,连营已列汉旗红。zhào wèi jiāng jūn jí jī róng,lián yíng yǐ liè hàn qí hóng。
须君磨盾作露布,破阵谁先第一功。xū jūn mó dùn zuò lù bù,pò zhèn shuí xiān dì yī gōng。

送彭士贵

王庭圭

大将威名震九州,毛锥何补剑鎗头。dà jiāng wēi míng zhèn jiǔ zhōu,máo zhuī hé bǔ jiàn qiāng tóu。
但歌出塞从军乐,莫笑居乡马少游。dàn gē chū sāi cóng jūn lè,mò xiào jū xiāng mǎ shǎo yóu。

刘天锡之子八岁能作大字今年十三矣笔画愈进有雄健之气作二绝句赠之

王庭圭

群儿墨汁翻老鸦,尔独落纸生龙蛇。qún ér mò zhī fān lǎo yā,ěr dú luò zhǐ shēng lóng shé。
郎罢不须频掣笔,渠今自会画江沙。láng bà bù xū pín chè bǐ,qú jīn zì huì huà jiāng shā。

刘天锡之子八岁能作大字今年十三矣笔画愈进有雄健之气作二绝句赠之

王庭圭

作戈如挽百钧弩,腕力想能回万牛。zuò gē rú wǎn bǎi jūn nǔ,wàn lì xiǎng néng huí wàn niú。
江夏当年有童子,未闻落笔写银钩。jiāng xià dāng nián yǒu tóng zi,wèi wén luò bǐ xiě yín gōu。

郊外留别友人

王庭圭

不及匆匆把一卮,丹枫黄叶助题诗。bù jí cōng cōng bǎ yī zhī,dān fēng huáng yè zhù tí shī。
天教远谪非无意,更上沅湘看九疑。tiān jiào yuǎn zhé fēi wú yì,gèng shàng yuán xiāng kàn jiǔ yí。

寄刘世臣仲美

王庭圭

此道陵迟久已亡,后生无复立门墙。cǐ dào líng chí jiǔ yǐ wáng,hòu shēng wú fù lì mén qiáng。
遥知二子心如铁,端为卢溪一瓣香。yáo zhī èr zi xīn rú tiě,duān wèi lú xī yī bàn xiāng。

赠无识道人

王庭圭

古庙香炉冷似冰,向来土木弄精灵。gǔ miào xiāng lú lěng shì bīng,xiàng lái tǔ mù nòng jīng líng。
如今万事都不会,却笑金刚努眼睛。rú jīn wàn shì dōu bù huì,què xiào jīn gāng nǔ yǎn jīng。

谢张东

王庭圭

忽见蛟蛇绕壁蟠,归时星斗已阑干。hū jiàn jiāo shé rào bì pán,guī shí xīng dòu yǐ lán gàn。
山童不识回鸾字,误认题门作凤看。shān tóng bù shí huí luán zì,wù rèn tí mén zuò fèng kàn。

惜春亭观酴醾

王庭圭

东皇收拾春归去,独遣酴醾殿后尘。dōng huáng shōu shí chūn guī qù,dú qiǎn tú mí diàn hòu chén。
怜我寒窗赋愁寂,时看玉面送残春。lián wǒ hán chuāng fù chóu jì,shí kàn yù miàn sòng cán chūn。

彭青老好谈禅喜作诗西宁诗

王庭圭

未省前身是道人,莫嗟求仕困无津。wèi shěng qián shēn shì dào rén,mò jiē qiú shì kùn wú jīn。
东风动地泥牛吼,檐卜花开别是春。dōng fēng dòng dì ní niú hǒu,yán bo huā kāi bié shì chūn。

彭青老好谈禅喜作诗西宁诗

王庭圭

未能投笔取封侯,一食聊须为口谋。wèi néng tóu bǐ qǔ fēng hóu,yī shí liáo xū wèi kǒu móu。
日向晴窗研破砚,读书当读亿那由。rì xiàng qíng chuāng yán pò yàn,dú shū dāng dú yì nà yóu。

彭青老好谈禅喜作诗西宁诗

王庭圭

好诗浑厚如金玉,妙质勿令斤斧侵。hǎo shī hún hòu rú jīn yù,miào zhì wù lìng jīn fǔ qīn。
要识笔端三昧力,夜深山水自成音。yào shí bǐ duān sān mèi lì,yè shēn shān shuǐ zì chéng yīn。

渔父词

王庭圭

冥冥江雨湿蓑衣,夜上高岩宿翠微。míng míng jiāng yǔ shī suō yī,yè shàng gāo yán sù cuì wēi。
梦断一声烟草绿,遥闻款乃扣舷归。mèng duàn yī shēng yān cǎo lǜ,yáo wén kuǎn nǎi kòu xián guī。

曦上人顷脱尘网可谓俊哉衲僧也绝句赠之

王庭圭

震林狮子非凡兽,脱网鲤鱼真衲僧。zhèn lín shī zi fēi fán shòu,tuō wǎng lǐ yú zhēn nà sēng。
宿垢消磨应已尽,竿头海底任横行。sù gòu xiāo mó yīng yǐ jǐn,gān tóu hǎi dǐ rèn héng xíng。

游沅陵刘道人庵中唯一禅椅不置卧榻云不睡四十年矣戏作二绝

王庭圭

一庵茅屋白云深,坐待丹砂欲变金。yī ān máo wū bái yún shēn,zuò dài dān shā yù biàn jīn。
谁信庵中人不睡,满池春水听龙吟。shuí xìn ān zhōng rén bù shuì,mǎn chí chūn shuǐ tīng lóng yín。