古诗词

王洋

和吉父示送别七言

王洋

景物随人也解愁,年来谖草不忘忧。jǐng wù suí rén yě jiě chóu,nián lái xuān cǎo bù wàng yōu。
微官自缚敢辞冷,倦鸟纵归何处投。wēi guān zì fù gǎn cí lěng,juàn niǎo zòng guī hé chù tóu。
一岁又闻禾黍熟,百年惟喜甲兵休。yī suì yòu wén hé shǔ shú,bǎi nián wéi xǐ jiǎ bīng xiū。
人生佳节真难遇,莫惜重阳菊满头。rén shēng jiā jié zhēn nán yù,mò xī zhòng yáng jú mǎn tóu。

和吉父还谹父诗

王洋

病折丹心一寸灰,犹怜花月照云罍。bìng zhé dān xīn yī cùn huī,yóu lián huā yuè zhào yún léi。
碧腴既许投交分,黄菊从教却放开。bì yú jì xǔ tóu jiāo fēn,huáng jú cóng jiào què fàng kāi。
上客醉时花婀娜,绮筵歌罢月迟徊。shàng kè zuì shí huā ē nà,qǐ yán gē bà yuè chí huái。
白头贺监频三请,好客从前招不来。bái tóu hè jiān pín sān qǐng,hǎo kè cóng qián zhāo bù lái。

和吉父赠谹父诗

王洋

疟有黎邱竞出奇,操矛不报主人知。nüè yǒu lí qiū jìng chū qí,cāo máo bù bào zhǔ rén zhī。
问渠去处终无定,与我周旋便有期。wèn qú qù chù zhōng wú dìng,yǔ wǒ zhōu xuán biàn yǒu qī。
贫似渊明犹爱酒,瘦如工部只缘诗。pín shì yuān míng yóu ài jiǔ,shòu rú gōng bù zhǐ yuán shī。
但教酒入无功社,何用诗称国士为。dàn jiào jiǔ rù wú gōng shè,hé yòng shī chēng guó shì wèi。

和曾谹父简吉父伯南坡

王洋

柳径桃蹊草色新,一年春半又侵寻。liǔ jìng táo qī cǎo sè xīn,yī nián chūn bàn yòu qīn xún。
无情燕子疑巢冷,多怒鸣蛙互目禁。wú qíng yàn zi yí cháo lěng,duō nù míng wā hù mù jìn。
满眼为花留色艳,转头遗我是清阴。mǎn yǎn wèi huā liú sè yàn,zhuǎn tóu yí wǒ shì qīng yīn。
莫愁艇子芙蓉楫,且听拿音作好音。mò chóu tǐng zi fú róng jí,qiě tīng ná yīn zuò hǎo yīn。

和谹父小雨秋凉

王洋

时丰报祀拂黄收,共说金穰更几秋。shí fēng bào sì fú huáng shōu,gòng shuō jīn ráng gèng jǐ qiū。
树染烟浓山着色,月临天迥水明楼。shù rǎn yān nóng shān zhe sè,yuè lín tiān jiǒng shuǐ míng lóu。
盈囷黍答三时力,七字诗销万斛愁。yíng qūn shǔ dá sān shí lì,qī zì shī xiāo wàn hú chóu。
饱饭哦诗醉山月,不妨归老一扁舟。bǎo fàn ó shī zuì shān yuè,bù fáng guī lǎo yī biǎn zhōu。

和谹父携家南坡期以招客

王洋

日日寻春春未休,高情可是惬风流。rì rì xún chūn chūn wèi xiū,gāo qíng kě shì qiè fēng liú。
诗如濯锦江波色,身在浣花流水头。shī rú zhuó jǐn jiāng bō sè,shēn zài huàn huā liú shuǐ tóu。
行想袿裳分襞积,晚因鱼鸟得迟留。xíng xiǎng guī shang fēn bì jī,wǎn yīn yú niǎo dé chí liú。
草堂费尽无人寄,怅望前溪独自愁。cǎo táng fèi jǐn wú rén jì,chàng wàng qián xī dú zì chóu。

答秀实见招

王洋

此身初不敢图安,老去偏忧行路难。cǐ shēn chū bù gǎn tú ān,lǎo qù piān yōu xíng lù nán。
欲调舟车难用法,偕行仆从只宜宽。yù diào zhōu chē nán yòng fǎ,xié xíng pū cóng zhǐ yí kuān。
已持食节多虞病,嫌重装囊少虑寒。yǐ chí shí jié duō yú bìng,xián zhòng zhuāng náng shǎo lǜ hán。
且替疲兵充守宅,诗成莫惜寄来看。qiě tì pí bīng chōng shǒu zhái,shī chéng mò xī jì lái kàn。

秀实监丞复寄二篇讥商彦不至亦微见及因次韵

王洋

折除官职是声称,利达文章不易并。zhé chú guān zhí shì shēng chēng,lì dá wén zhāng bù yì bìng。
联句每容分短韵,五言今始见长城。lián jù měi róng fēn duǎn yùn,wǔ yán jīn shǐ jiàn zhǎng chéng。
将军庄畔伤沉甲,处士庐边笑盗名。jiāng jūn zhuāng pàn shāng chén jiǎ,chù shì lú biān xiào dào míng。
我欲抱锄归问妇,揶揄未许饷春耕。wǒ yù bào chú guī wèn fù,yé yú wèi xǔ xiǎng chūn gēng。

和嘉仲秀实九日诗

王洋

幸分微禄养闲身,杖策登高拟令辰。xìng fēn wēi lù yǎng xián shēn,zhàng cè dēng gāo nǐ lìng chén。
贫愧减员招酒伴,闲多债数得诗人。pín kuì jiǎn yuán zhāo jiǔ bàn,xián duō zhài shù dé shī rén。
不辞眼见黄花旧,却恐花惊白发新。bù cí yǎn jiàn huáng huā jiù,què kǒng huā jīng bái fā xīn。
人道二疏贤父子,我疑文采是天伦。rén dào èr shū xián fù zi,wǒ yí wén cǎi shì tiān lún。

次二兄韵

王洋

短莛投迹类蓬麻,何似差吟得当檛。duǎn tíng tóu jì lèi péng má,hé shì chà yín dé dāng zhuā。
藏迹岂期今脱死,迎军几处早分髽。cáng jì qǐ qī jīn tuō sǐ,yíng jūn jǐ chù zǎo fēn zhuā。
池塘带雪犹涵泳,林谷先春已豁谺。chí táng dài xuě yóu hán yǒng,lín gǔ xiān chūn yǐ huō xiā。
莫谓寒荄更无分,春来也解露双芽。mò wèi hán gāi gèng wú fēn,chūn lái yě jiě lù shuāng yá。

仆近还舍以一篇饷秀实蒙以两篇见酢谨用前韵再酬一篇

王洋

春行日日度芳林,僧梦回看午转阴。chūn xíng rì rì dù fāng lín,sēng mèng huí kàn wǔ zhuǎn yīn。
闲喜林塘多静态,忙输蜂蝶见花心。xián xǐ lín táng duō jìng tài,máng shū fēng dié jiàn huā xīn。
三杯酒后逢人醉,几首诗多取意吟。sān bēi jiǔ hòu féng rén zuì,jǐ shǒu shī duō qǔ yì yín。
惭愧孟郊三百首,何人收拾荐薰琴。cán kuì mèng jiāo sān bǎi shǒu,hé rén shōu shí jiàn xūn qín。

和周秀实用前韵

王洋

老知白发愧花林,望绝华筵继昼阴。lǎo zhī bái fā kuì huā lín,wàng jué huá yán jì zhòu yīn。
病与物疏锁火性,贫知分薄更灰心。bìng yǔ wù shū suǒ huǒ xìng,pín zhī fēn báo gèng huī xīn。
春收红紫如辞客,风入松篁得伴吟。chūn shōu hóng zǐ rú cí kè,fēng rù sōng huáng dé bàn yín。
莫恨蔬盘欠何肉,文园病渴只因琴。mò hèn shū pán qiàn hé ròu,wén yuán bìng kě zhǐ yīn qín。

和周仲嘉再示三篇

王洋

旧日衣冠说武林,风流曾不减山阴。jiù rì yī guān shuō wǔ lín,fēng liú céng bù jiǎn shān yīn。
百年人物千山秀,万里功名天下心。bǎi nián rén wù qiān shān xiù,wàn lǐ gōng míng tiān xià xīn。
族姓人人夸盛事,溪山处处称高吟。zú xìng rén rén kuā shèng shì,xī shān chù chù chēng gāo yín。
后生欲听清商曲,莫学无弦只抚琴。hòu shēng yù tīng qīng shāng qū,mò xué wú xián zhǐ fǔ qín。

和周仲嘉再示三篇

王洋

花有芳丛竹有林,春来各竞趁光阴。huā yǒu fāng cóng zhú yǒu lín,chūn lái gè jìng chèn guāng yīn。
妍媸等是目前事,冷淡方知异日心。yán chī děng shì mù qián shì,lěng dàn fāng zhī yì rì xīn。
十二里山长隔面,一帆风地每传吟。shí èr lǐ shān zhǎng gé miàn,yī fān fēng dì měi chuán yín。
高山流水人知否,绿绮窗间自晓琴。gāo shān liú shuǐ rén zhī fǒu,lǜ qǐ chuāng jiān zì xiǎo qín。

和周仲嘉再示三篇

王洋

长篇大轴势如林,慰我穷愁正结阴。zhǎng piān dà zhóu shì rú lín,wèi wǒ qióng chóu zhèng jié yīn。
数首娱忧兼寓物,几人对面便知心。shù shǒu yú yōu jiān yù wù,jǐ rén duì miàn biàn zhī xīn。
多求笔吏供濡墨,剩买筠筒给浩吟。duō qiú bǐ lì gōng rú mò,shèng mǎi yún tǒng gěi hào yín。
闲静心情如此少,能听贺若是知琴。xián jìng xīn qíng rú cǐ shǎo,néng tīng hè ruò shì zhī qín。

秀实再用前韵惠诗再答答见赠

王洋

身似鹪鹩寄远林,仍将病骨卜晴阴。shēn shì jiāo liáo jì yuǎn lín,réng jiāng bìng gǔ bo qíng yīn。
有情缘堕有情法,无处云知无处心。yǒu qíng yuán duò yǒu qíng fǎ,wú chù yún zhī wú chù xīn。
棋对僧窗时自纵,诗传人口不堪吟。qí duì sēng chuāng shí zì zòng,shī chuán rén kǒu bù kān yín。
感君裁鉴多清赏,收拾焦桐爨下琴。gǎn jūn cái jiàn duō qīng shǎng,shōu shí jiāo tóng cuàn xià qín。

秀实再用前韵惠诗再答答自述

王洋

声驰南国秀千林,逸气终疑困华阴。shēng chí nán guó xiù qiān lín,yì qì zhōng yí kùn huá yīn。
病任烧空不烧火,诗唯传句不传心。bìng rèn shāo kōng bù shāo huǒ,shī wéi chuán jù bù chuán xīn。
当年宗鲁江西梦,异日睎颜洛下吟。dāng nián zōng lǔ jiāng xī mèng,yì rì xī yán luò xià yín。
直把风流付丘壑,真如封锁匣中琴。zhí bǎ fēng liú fù qiū hè,zhēn rú fēng suǒ xiá zhōng qín。

和知字韵二篇答解嘲

王洋

春来秋去锁烟扉,此境人间不易知。chūn lái qiū qù suǒ yān fēi,cǐ jìng rén jiān bù yì zhī。
强遣忧愁须藉酒,巧传消息却因诗。qiáng qiǎn yōu chóu xū jí jiǔ,qiǎo chuán xiāo xī què yīn shī。
生缘有累难除药,性本无为不用医。shēng yuán yǒu lèi nán chú yào,xìng běn wú wèi bù yòng yī。
苦乐从来略相对,乘车须记饭牛时。kǔ lè cóng lái lüè xiāng duì,chéng chē xū jì fàn niú shí。

和知字韵二篇答解嘲

王洋

全无客到掩庵扉,冷暖心肠袛自知。quán wú kè dào yǎn ān fēi,lěng nuǎn xīn cháng dī zì zhī。
贫欠饭租难乞米,午亏睡课且裁诗。pín qiàn fàn zū nán qǐ mǐ,wǔ kuī shuì kè qiě cái shī。
已伤刃自惊逢敌,多病人难更说医。yǐ shāng rèn zì jīng féng dí,duō bìng rén nán gèng shuō yī。
强半工夫付诗轴,独惭骑吏立门时。qiáng bàn gōng fū fù shī zhóu,dú cán qí lì lì mén shí。

和秀实扉字韵

王洋

柴车朝出莫柴扉,麋鹿情通麋鹿知。chái chē cháo chū mò chái fēi,mí lù qíng tōng mí lù zhī。
寓目每因思旧约,破颜时幸读新诗。yù mù měi yīn sī jiù yuē,pò yán shí xìng dú xīn shī。
妻儿债负真冤境,祖佛因缘即妙医。qī ér zhài fù zhēn yuān jìng,zǔ fú yīn yuán jí miào yī。
救火抱薪还止火,只嫌虚幻没休时。jiù huǒ bào xīn hái zhǐ huǒ,zhǐ xián xū huàn méi xiū shí。