古诗词

王阮

江上一首

王阮

虏马秋来健,吴侬水底藏。lǔ mǎ qiū lái jiàn,wú nóng shuǐ dǐ cáng。
荻花江面冷,草色岸头荒。dí huā jiāng miàn lěng,cǎo sè àn tóu huāng。
扬子真天险,淮南尽日忙。yáng zi zhēn tiān xiǎn,huái nán jǐn rì máng。
边隅今夜甲,吾愿莫飞霜。biān yú jīn yè jiǎ,wú yuàn mò fēi shuāng。

泛舟一首

王阮

霅川荷叶浦,彭蠡石榴头。zhà chuān hé yè pǔ,péng lí shí liú tóu。
此地皆奇绝,平生所烂游。cǐ dì jiē qí jué,píng shēng suǒ làn yóu。
从来贪水国,老去只渔舟。cóng lái tān shuǐ guó,lǎo qù zhǐ yú zhōu。
更有乘桴便,何人从我浮。gèng yǒu chéng fú biàn,hé rén cóng wǒ fú。

云居还值旱怀旧游寄杨文仲二首

王阮

忆扶湘竹杖,共扣赵州关。yì fú xiāng zhú zhàng,gòng kòu zhào zhōu guān。
山好不容住,水流今载还。shān hǎo bù róng zhù,shuǐ liú jīn zài hái。
却从天上下,似出镜中间。què cóng tiān shàng xià,shì chū jìng zhōng jiān。
笑问杨夫子,何时再得闲。xiào wèn yáng fū zi,hé shí zài dé xián。

云居还值旱怀旧游寄杨文仲二首

王阮

四野尽龟兆,一天常火云。sì yě jǐn guī zhào,yī tiān cháng huǒ yún。
夜凉清似水,昼旱气如焚。yè liáng qīng shì shuǐ,zhòu hàn qì rú fén。
龙懒浑无用,天高寂不闻。lóng lǎn hún wú yòng,tiān gāo jì bù wén。
我无田可虑,只虑众纷纷。wǒ wú tián kě lǜ,zhǐ lǜ zhòng fēn fēn。

郊居即事一首

王阮

涉世足悔吝,杜门安退藏。shè shì zú huǐ lìn,dù mén ān tuì cáng。
谤从闲处省,乐向静中长。bàng cóng xián chù shěng,lè xiàng jìng zhōng zhǎng。
薜荔日缘壁,琅玕春透墙。bì lì rì yuán bì,láng gān chūn tòu qiáng。
近来无事作,浑以醉为乡。jìn lái wú shì zuò,hún yǐ zuì wèi xiāng。

谢张安国相过一首

王阮

元戎驱小队,来赴野人期。yuán róng qū xiǎo duì,lái fù yě rén qī。
山静传呼远,风轻游赏宜。shān jìng chuán hū yuǎn,fēng qīng yóu shǎng yí。
飞萝穿杖屦,芳草焕旌旗。fēi luó chuān zhàng jù,fāng cǎo huàn jīng qí。
好借丝纶手,雕镌一小诗。hǎo jiè sī lún shǒu,diāo juān yī xiǎo shī。

宿淮南岸一首

王阮

一昔淮南岸,两旬扬子江。yī xī huái nán àn,liǎng xún yáng zi jiāng。
山川总极目,天地偶为邦。shān chuān zǒng jí mù,tiān dì ǒu wèi bāng。
竟日师虞老,何年虏自降。jìng rì shī yú lǎo,hé nián lǔ zì jiàng。
知心除是月,夜夜照蓬窗。zhī xīn chú shì yuè,yè yè zhào péng chuāng。

寄郑器先一首

王阮

与子如兄弟,为人痛疾雠。yǔ zi rú xiōng dì,wèi rén tòng jí chóu。
暂时离别去,且欲谤谗休。zàn shí lí bié qù,qiě yù bàng chán xiū。
敢忘秦方瘠,深知越共舟。gǎn wàng qín fāng jí,shēn zhī yuè gòng zhōu。
少须三径就,他日再追游。shǎo xū sān jìng jiù,tā rì zài zhuī yóu。

次韵叶教二首

王阮

但有形如槁,元无货可珍。dàn yǒu xíng rú gǎo,yuán wú huò kě zhēn。
四方长逆旅,一念即明神。sì fāng zhǎng nì lǚ,yī niàn jí míng shén。
漫仕缘将母,非材敢教人。màn shì yuán jiāng mǔ,fēi cái gǎn jiào rén。
无功叨廪禄,只觉蠹吾民。wú gōng dāo lǐn lù,zhǐ jué dù wú mín。

次韵叶教二首

王阮

汩汩诚甘分,空空敢自珍。gǔ gǔ chéng gān fēn,kōng kōng gǎn zì zhēn。
乐虽思泮水,愚恐累溪神。lè suī sī pàn shuǐ,yú kǒng lèi xī shén。
怨谤从馀子,称扬独故人。yuàn bàng cóng yú zi,chēng yáng dú gù rén。
功名非我事,自是葛天民。gōng míng fēi wǒ shì,zì shì gé tiān mín。

普陀山观音岩祈雨一首

王阮

南风不为雨,躬即宝陀求。nán fēng bù wèi yǔ,gōng jí bǎo tuó qiú。
地势到此尽,天河相接流。dì shì dào cǐ jǐn,tiān hé xiāng jiē liú。
鳌舒千丈背,蜃吐数层楼。áo shū qiān zhàng bèi,shèn tǔ shù céng lóu。
念彼观音力,杨枝洒有秋。niàn bǐ guān yīn lì,yáng zhī sǎ yǒu qiū。

浙江观潮一首

王阮

水向东南聚,气钟子午间。shuǐ xiàng dōng nán jù,qì zhōng zi wǔ jiān。
大洋一沸鼎,众溜各循环。dà yáng yī fèi dǐng,zhòng liū gè xún huán。
高岸忽为谷,疾雷惊破山。gāo àn hū wèi gǔ,jí léi jīng pò shān。
三年浮海客,见此悟生还。sān nián fú hǎi kè,jiàn cǐ wù shēng hái。

广中南华寺一首

王阮

一水透南粤,高人忆老卢。yī shuǐ tòu nán yuè,gāo rén yì lǎo lú。
如何拈不起,只为本来无。rú hé niān bù qǐ,zhǐ wèi běn lái wú。
匍匐三千里,披攘五百徒。pú fú sān qiān lǐ,pī rǎng wǔ bǎi tú。
都来些子事,焉用尔区区。dōu lái xiē zi shì,yān yòng ěr qū qū。

避暑烟水亭与王景文回纹联句一首

王阮

颜舒且对清樽酒,昼永方浓翠幄阴。yán shū qiě duì qīng zūn jiǔ,zhòu yǒng fāng nóng cuì wò yīn。
环佩响溪寒浪急,画图藏谷绣烟深。huán pèi xiǎng xī hán làng jí,huà tú cáng gǔ xiù yān shēn。
斑生石润苔纹乱,碧度云飞鸟影沉。bān shēng shí rùn tái wén luàn,bì dù yún fēi niǎo yǐng chén。
闲馆邃风来迥野,隔楼斜日转疏林。xián guǎn suì fēng lái jiǒng yě,gé lóu xié rì zhuǎn shū lín。

新昌留别一首

王阮

奉命诛求下户贫,抗章恳白上官嗔。fèng mìng zhū qiú xià hù pín,kàng zhāng kěn bái shàng guān chēn。
与其重敛毒千室,宁以深文中一身。yǔ qí zhòng liǎn dú qiān shì,níng yǐ shēn wén zhōng yī shēn。
吏务循良邦有赖,士虽贫贱气宜伸。lì wù xún liáng bāng yǒu lài,shì suī pín jiàn qì yí shēn。
空烟亭下桃花水,好送扁舟欲去人。kōng yān tíng xià táo huā shuǐ,hǎo sòng biǎn zhōu yù qù rén。

昌国偶成一首

王阮

诸邑皆山可夜驰,海中昌国力难施。zhū yì jiē shān kě yè chí,hǎi zhōng chāng guó lì nán shī。
风潮阻渡由天地,期会申严限日时。fēng cháo zǔ dù yóu tiān dì,qī huì shēn yán xiàn rì shí。
愿以老身从此免,忍将人命逼诸危。yuàn yǐ lǎo shēn cóng cǐ miǎn,rěn jiāng rén mìng bī zhū wēi。
交门山下须臾死,肉食诸公知不知。jiāo mén shān xià xū yú sǐ,ròu shí zhū gōng zhī bù zhī。

丙午寒食题净土寺一首

王阮

方见繁红绣小园,已随流水泛前村。fāng jiàn fán hóng xiù xiǎo yuán,yǐ suí liú shuǐ fàn qián cūn。
人于醽醁真无分,雨共秋千似有冤。rén yú líng lù zhēn wú fēn,yǔ gòng qiū qiān shì yǒu yuān。
投老故应诸事懒,问春能得几分存。tóu lǎo gù yīng zhū shì lǎn,wèn chūn néng dé jǐ fēn cún。
不须便作匆匆散,更把松梅子细论。bù xū biàn zuò cōng cōng sàn,gèng bǎ sōng méi zi xì lùn。

再游用前韵一首

王阮

十年不到此祇园,又为支郎暂出村。shí nián bù dào cǐ qí yuán,yòu wèi zhī láng zàn chū cūn。
犬认行踪增踊跃,燕惊离恨苦埋冤。quǎn rèn xíng zōng zēng yǒng yuè,yàn jīng lí hèn kǔ mái yuān。
鬓边但觉新丝长,壁上惟馀旧墨存。bìn biān dàn jué xīn sī zhǎng,bì shàng wéi yú jiù mò cún。
但问桑麻添几许,世间万事不须论。dàn wèn sāng má tiān jǐ xǔ,shì jiān wàn shì bù xū lùn。

上巳日雁叉阻风呈宋彦起一首

王阮

往来定是一年一,时节长逢三月三。wǎng lái dìng shì yī nián yī,shí jié zhǎng féng sān yuè sān。
天气未佳宜且住,树犹如此我何堪。tiān qì wèi jiā yí qiě zhù,shù yóu rú cǐ wǒ hé kān。
花飞与客浑无与,酒好招人只自惭。huā fēi yǔ kè hún wú yǔ,jiǔ hǎo zhāo rén zhǐ zì cán。
安得惠风和畅景,与君方棹看淮南。ān dé huì fēng hé chàng jǐng,yǔ jūn fāng zhào kàn huái nán。

长风沙次宋丈韵一首

王阮

已将身世等河沙,又泛春江看浪花。yǐ jiāng shēn shì děng hé shā,yòu fàn chūn jiāng kàn làng huā。
锦缆牙樯君送酒,蓑衣蒻笠我浮家。jǐn lǎn yá qiáng jūn sòng jiǔ,suō yī ruò lì wǒ fú jiā。
淹留日觉青春暮,飘泊风兼细雨斜。yān liú rì jué qīng chūn mù,piāo pō fēng jiān xì yǔ xié。
安得昆仑能探水,试教来奏小琵琶。ān dé kūn lún néng tàn shuǐ,shì jiào lái zòu xiǎo pí pá。
1351234567