古诗词

王容

登第诗

王容

天上催班晓色晴,五星伏尽极星明。tiān shàng cuī bān xiǎo sè qíng,wǔ xīng fú jǐn jí xīng míng。
奎章读罢三千字,胪唱传来第一声。kuí zhāng dú bà sān qiān zì,lú chàng chuán lái dì yī shēng。
名实两言虽朴语,始终一节悉真诚。míng shí liǎng yán suī pǔ yǔ,shǐ zhōng yī jié xī zhēn chéng。
圣恩深厚难图报,愿罄愚衷毕此生。shèng ēn shēn hòu nán tú bào,yuàn qìng yú zhōng bì cǐ shēng。

题兰亭帖

王容

昭陵永閟千年迹,定武相传几样碑。zhāo líng yǒng bì qiān nián jì,dìng wǔ xiāng chuán jǐ yàng bēi。
此是中原旧时本,石今焉往落东夷。cǐ shì zhōng yuán jiù shí běn,shí jīn yān wǎng luò dōng yí。
君家何处得此纸,刻画烂然犹可喜。jūn jiā hé chù dé cǐ zhǐ,kè huà làn rán yóu kě xǐ。
六丁神物好护持,更有诸君题姓字。liù dīng shén wù hǎo hù chí,gèng yǒu zhū jūn tí xìng zì。