古诗词

史安叔

静治堂书怀

史安叔

长揖薰风咏式微,诪张山鸟怪儒衣。zhǎng yī xūn fēng yǒng shì wēi,zhōu zhāng shān niǎo guài rú yī。
竹君伴我寻诗瘦,梅子从谁学道肥。zhú jūn bàn wǒ xún shī shòu,méi zi cóng shuí xué dào féi。
先自宦情如雾薄,可堪乡梦与云飞。xiān zì huàn qíng rú wù báo,kě kān xiāng mèng yǔ yún fēi。
支林堂下波光好,鹭笑鸥嗔胡不归。zhī lín táng xià bō guāng hǎo,lù xiào ōu chēn hú bù guī。

曲君

史安叔

冥搜浑不见诗踪,却在陶然一醉中。míng sōu hún bù jiàn shī zōng,què zài táo rán yī zuì zhōng。
到得醒来诗又去,曲君那有许神通。dào dé xǐng lái shī yòu qù,qū jūn nà yǒu xǔ shén tōng。

和惜梅

史安叔

雪飞浑不管梅嗔,都把寒来障却春。xuě fēi hún bù guǎn méi chēn,dōu bǎ hán lái zhàng què chūn。
直恐雪欺浑冻损,那知雪后越精神。zhí kǒng xuě qī hún dòng sǔn,nà zhī xuě hòu yuè jīng shén。

问梅

史安叔

瘦藤拄晓觅寒梅,着蕊南枝开未开。shòu téng zhǔ xiǎo mì hán méi,zhe ruǐ nán zhī kāi wèi kāi。
祇我往来亭下路,芒鞋颠倒印苍苔。qí wǒ wǎng lái tíng xià lù,máng xié diān dào yìn cāng tái。

晓亭

史安叔

短褐冲风立晓亭,无端物物搅诗情。duǎn hè chōng fēng lì xiǎo tíng,wú duān wù wù jiǎo shī qíng。
梅边正被寒山恼,又听松梢衮雪声。méi biān zhèng bèi hán shān nǎo,yòu tīng sōng shāo gǔn xuě shēng。

谩成

史安叔

闲较新诗意未降,吟髭撚断数茎霜。xián jiào xīn shī yì wèi jiàng,yín zī niǎn duàn shù jīng shuāng。
忽然得句笑声发,惊起花间蝶也狂。hū rán dé jù xiào shēng fā,jīng qǐ huā jiān dié yě kuáng。