古诗词

朱用之

意难忘和清真韵

朱用之

宫额涂黄。gōng é tú huáng。
怕笺凝怨墨,酒渍离觞。pà jiān níng yuàn mò,jiǔ zì lí shāng。
红楼春寄梦,青琐夕生香。hóng lóu chūn jì mèng,qīng suǒ xī shēng xiāng。
花气暖,柳阴凉。huā qì nuǎn,liǔ yīn liáng。
棹曲水沧浪。zhào qū shuǐ cāng làng。
爱弄娇、临流梳洗,顾影低相。ài nòng jiāo lín liú shū xǐ,gù yǐng dī xiāng。
桃花结子成双。táo huā jié zi chéng shuāng。
纵题红去后,枉误刘郎。zòng tí hóng qù hòu,wǎng wù liú láng。
琴心挑别恨,莺羽学新妆。qín xīn tiāo bié hèn,yīng yǔ xué xīn zhuāng。
千万恨,恼愁肠。qiān wàn hèn,nǎo chóu cháng。
便憔悴何妨。biàn qiáo cuì hé fáng。
待共伊、平消别后,几度风光。dài gòng yī píng xiāo bié hòu,jǐ dù fēng guāng。