古诗词

宋媛

蝶恋花

宋媛

云破蟾光穿晓户。yún pò chán guāng chuān xiǎo hù。
敧枕凄凉,多少伤心处。jī zhěn qī liáng,duō shǎo shāng xīn chù。
惟有相思情最苦。wéi yǒu xiāng sī qíng zuì kǔ。
檀郎咫尺千山阻。tán láng zhǐ chǐ qiān shān zǔ。
莫学飞花兼落絮。mò xué fēi huā jiān luò xù。
摇荡春风,迤逦抛人去。yáo dàng chūn fēng,yí lǐ pāo rén qù。
结尽寸肠千万缕。jié jǐn cùn cháng qiān wàn lǚ。
如今认得先辜负。rú jīn rèn dé xiān gū fù。

阮郎归

宋媛

东风成阵送春归。dōng fēng chéng zhèn sòng chūn guī。
庭花高下飞。tíng huā gāo xià fēi。
柔条缭绕入帘帏。róu tiáo liáo rào rù lián wéi。
斑斑装舞衣。bān bān zhuāng wǔ yī。
云鬓乱,坐偷啼。yún bìn luàn,zuò tōu tí。
郎来何负期。láng lái hé fù qī。
人生恰似这芳菲。rén shēng qià shì zhè fāng fēi。
芳菲能几时。fāng fēi néng jǐ shí。