古诗词

吴昌裔

九吟诗

吴昌裔

上界神仙住九华,故留灵锁护烟霞。shàng jiè shén xiān zhù jiǔ huá,gù liú líng suǒ hù yān xiá。
云根欲断溪回处,流出常山几片花。yún gēn yù duàn xī huí chù,liú chū cháng shān jǐ piàn huā。

九吟诗

吴昌裔

凿破千年浑沌心,石楠当户洞愔愔。záo pò qiān nián hún dùn xīn,shí nán dāng hù dòng yīn yīn。
诗臞犹怯春寒在,扪石梯云不敢深。shī qú yóu qiè chūn hán zài,mén shí tī yún bù gǎn shēn。

九吟诗

吴昌裔

柱天屹嶪断鳌根,卧草蒙茸伏虎痕。zhù tiān yì yè duàn áo gēn,wò cǎo méng rōng fú hǔ hén。
想见山中明月夜,有人长啸抱昆仑。xiǎng jiàn shān zhōng míng yuè yè,yǒu rén zhǎng xiào bào kūn lún。

九吟诗

吴昌裔

竹几蒲团石室中,细书抱朴校参同。zhú jǐ pú tuán shí shì zhōng,xì shū bào pǔ xiào cān tóng。
寄声碧眼朱高士,何必携琴下阆风。jì shēng bì yǎn zhū gāo shì,hé bì xié qín xià láng fēng。

九吟诗

吴昌裔

山出涓寒一道泉,暗声落涧玉铮然。shān chū juān hán yī dào quán,àn shēng luò jiàn yù zhēng rán。
辘轳引上泥丸顶,便是人间赤脚仙。lù lú yǐn shàng ní wán dǐng,biàn shì rén jiān chì jiǎo xiān。

九吟诗

吴昌裔

杖挂松花酒一瓢,手挼柏子杂香烧。zhàng guà sōng huā jiǔ yī piáo,shǒu ruá bǎi zi zá xiāng shāo。
山空露冷吟招隐,掉首诸贤不受招。shān kōng lù lěng yín zhāo yǐn,diào shǒu zhū xián bù shòu zhāo。

九吟诗

吴昌裔

苍松翠石束寒流,飞下长身白玉虬。cāng sōng cuì shí shù hán liú,fēi xià zhǎng shēn bái yù qiú。
吐出英云千尺雨,须臾雷霁水痕收。tǔ chū yīng yún qiān chǐ yǔ,xū yú léi jì shuǐ hén shōu。

九吟诗

吴昌裔

谁擘岩扉石窦开,中流玉水漱苍苔。shuí bāi yán fēi shí dòu kāi,zhōng liú yù shuǐ shù cāng tái。
有时卷雪从天下,端是源头蓄得来。yǒu shí juǎn xuě cóng tiān xià,duān shì yuán tóu xù dé lái。

九吟诗·翠蛟

吴昌裔

苍松翠束寒流,飞下长身白玉虬。cāng sōng cuì shù hán liú,fēi xià zhǎng shēn bái yù qiú。
吐出英云千尽雨,须臾霁水痕收。tǔ chū yīng yún qiān jǐn yǔ,xū yú jì shuǐ hén shōu。