古诗词

李軏

赠写神者

李軏

弄墨调朱妙如神,底能瞥见写吾真。nòng mò diào zhū miào rú shén,dǐ néng piē jiàn xiě wú zhēn。
丁宁骨骼从渠湾,自有书生一样人。dīng níng gǔ gé cóng qú wān,zì yǒu shū shēng yī yàng rén。

赠写神者

李軏

未信儒冠得误侬,排云消息梦魂中。wèi xìn rú guān dé wù nóng,pái yún xiāo xī mèng hún zhōng。
君王若唤丹青手,画我寒岩筑晚风。jūn wáng ruò huàn dān qīng shǒu,huà wǒ hán yán zhù wǎn fēng。

画杨妃扇

李軏

颇忆前身是谪仙,砚烦亲捧玉堂前。pǒ yì qián shēn shì zhé xiān,yàn fán qīn pěng yù táng qián。
如今再阅婵娟面,不觉人间五百年。rú jīn zài yuè chán juān miàn,bù jué rén jiān wǔ bǎi nián。

赠尽梅竹刘信可

李軏

刘兄胸次参元化,不发为文发为画。liú xiōng xiōng cì cān yuán huà,bù fā wèi wén fā wèi huà。
心工入妙手通神,声名直与僧繇亚。xīn gōng rù miào shǒu tōng shén,shēng míng zhí yǔ sēng yáo yà。
月宫拔得玉兔毫,缚成篆笔铦如刀。yuè gōng bá dé yù tù háo,fù chéng zhuàn bǐ xiān rú dāo。
纷然万有类形役,竹梅两品方清高。fēn rán wàn yǒu lèi xíng yì,zhú méi liǎng pǐn fāng qīng gāo。
打一撇,籊为寒筠洒为叶。dǎ yī piē,tì wèi hán yún sǎ wèi yè。
高低浓淡总相宜,不问风烟和雨雪。gāo dī nóng dàn zǒng xiāng yí,bù wèn fēng yān hé yǔ xuě。
再一扫,清作疏花瘦作枝。zài yī sǎo,qīng zuò shū huā shòu zuò zhī。
向背斜阳俱造妙,任从篱落与垣池。xiàng bèi xié yáng jù zào miào,rèn cóng lí luò yǔ yuán chí。
君不见刘梦梁画梅不画竹,一枕清风长不足。jūn bù jiàn liú mèng liáng huà méi bù huà zhú,yī zhěn qīng fēng zhǎng bù zú。
又不见文与可画竹不画梅,千树江头空自开。yòu bù jiàn wén yǔ kě huà zhú bù huà méi,qiān shù jiāng tóu kōng zì kāi。
争如作者多精艺,庾岭渭川俱着意。zhēng rú zuò zhě duō jīng yì,yǔ lǐng wèi chuān jù zhe yì。
梦梁同姓表同文,却把信来更与字。mèng liáng tóng xìng biǎo tóng wén,què bǎ xìn lái gèng yǔ zì。