古诗词

李端民

瑞岩夜闻声有感

李端民

苍宫环合碧崔嵬,风动空山隐转雷。cāng gōng huán hé bì cuī wéi,fēng dòng kōng shān yǐn zhuǎn léi。
逸响已随天籁发,馀音犹和玉琴哀。yì xiǎng yǐ suí tiān lài fā,yú yīn yóu hé yù qín āi。
夜阑谁辨龙蛇势,岁久俱为栋柱材。yè lán shuí biàn lóng shé shì,suì jiǔ jù wèi dòng zhù cái。
拟欲寻声问卢老,耳根清净了无猜。nǐ yù xún shēng wèn lú lǎo,ěr gēn qīng jìng le wú cāi。

题上方壁

李端民

寓居萧寺便为家,问舍求田事未涯。yù jū xiāo sì biàn wèi jiā,wèn shě qiú tián shì wèi yá。
平昔孤踪犹可表,少年豪气不须夸。píng xī gū zōng yóu kě biǎo,shǎo nián háo qì bù xū kuā。
雪消野径生春荠,风动荒林噪晚鸦。xuě xiāo yě jìng shēng chūn jì,fēng dòng huāng lín zào wǎn yā。
极目悠然千里思,只将诗句傲烟霞。jí mù yōu rán qiān lǐ sī,zhǐ jiāng shī jù ào yān xiá。

留题净应寺

李端民

方床藤枕梦蘧蘧,睡足高堂乐有馀。fāng chuáng téng zhěn mèng qú qú,shuì zú gāo táng lè yǒu yú。
茶乳泛瓯香篆息,明窗重理读残书。chá rǔ fàn ōu xiāng zhuàn xī,míng chuāng zhòng lǐ dú cán shū。

和元微之春游韵寄洪景伯

李端民

东阁经年别,穷愁客路难。dōng gé jīng nián bié,qióng chóu kè lù nán。
望尘惊岳峙,怀旧各云散。wàng chén jīng yuè zhì,huái jiù gè yún sàn。
茵醉恩逾厚,樯敧兴未残。yīn zuì ēn yú hòu,qiáng jī xīng wèi cán。
冯唐嗟已老,范叔敢言寒。féng táng jiē yǐ lǎo,fàn shū gǎn yán hán。
玉烛调魁柄,阳春在笔端。yù zhú diào kuí bǐng,yáng chūn zài bǐ duān。
应怜扫门役,白首滞江干。yīng lián sǎo mén yì,bái shǒu zhì jiāng gàn。