古诗词

吴可几

和孔司封题蓬莱阁

吴可几

皇唐旧相元才子,曾作蕃宣式燕遨。huáng táng jiù xiāng yuán cái zi,céng zuò fān xuān shì yàn áo。
郛郭上当星纪分,轩甍全压阆风高。fú guō shàng dāng xīng jì fēn,xuān méng quán yā láng fēng gāo。
宾僚会集簪裾盛,衙队周环鼓吹豪。bīn liáo huì jí zān jū shèng,yá duì zhōu huán gǔ chuī háo。
不出公庭得仙馆,岂同徐福绝云涛。bù chū gōng tíng dé xiān guǎn,qǐ tóng xú fú jué yún tāo。

题叠石山院僧壁

吴可几

缁客幽栖常苦吟,水边松下静愔愔。zī kè yōu qī cháng kǔ yín,shuǐ biān sōng xià jìng yīn yīn。
有时一室焚香坐,不以诗情废道心。yǒu shí yī shì fén xiāng zuò,bù yǐ shī qíng fèi dào xīn。

钓台

吴可几

君王取天下,有人将甲兵。jūn wáng qǔ tiān xià,yǒu rén jiāng jiǎ bīng。
君王得天下,有人相升平。jūn wáng dé tiān xià,yǒu rén xiāng shēng píng。
我欲介其间,区区安取成。wǒ yù jiè qí jiān,qū qū ān qǔ chéng。
莫若归养高,高卧嵓之扃。mò ruò guī yǎng gāo,gāo wò yán zhī jiōng。
直使万乘意,慕仰非鸿冥。zhí shǐ wàn chéng yì,mù yǎng fēi hóng míng。
身虽隐渔钓,心岂忘朝廷。shēn suī yǐn yú diào,xīn qǐ wàng cháo tíng。
常虑天下定,君王志骄盈。cháng lǜ tiān xià dìng,jūn wáng zhì jiāo yíng。
群臣习见闻,力谏不尔听。qún chén xí jiàn wén,lì jiàn bù ěr tīng。
不有不臣者,不足回其清。bù yǒu bù chén zhě,bù zú huí qí qīng。
商山四老人,用是定西京。shāng shān sì lǎo rén,yòng shì dìng xī jīng。
潜希绝世躅,万一助皇明。qián xī jué shì zhú,wàn yī zhù huáng míng。
年当建武日,上下咸清宁。nián dāng jiàn wǔ rì,shàng xià xián qīng níng。
所怀忆不陈,终焉为客星。suǒ huái yì bù chén,zhōng yān wèi kè xīng。
如何逸民传,乃有狂奴名。rú hé yì mín chuán,nǎi yǒu kuáng nú míng。