古诗词

吴革

登飞泉寺

吴革

石磴盘空逼汉槎,凭栏睇盼渺天涯。shí dèng pán kōng bī hàn chá,píng lán dì pàn miǎo tiān yá。
穹窿巧凿三千界,瀑泻狂飞百里家。qióng lóng qiǎo záo sān qiān jiè,pù xiè kuáng fēi bǎi lǐ jiā。
歌鸟当檐喧丽日,薰风拂座舞岩花。gē niǎo dāng yán xuān lì rì,xūn fēng fú zuò wǔ yán huā。
不须更觅蓬莱胜,此地登临亦足夸。bù xū gèng mì péng lái shèng,cǐ dì dēng lín yì zú kuā。

题李进士

吴革

玉山嵯峨白云里,翠楼鸿蒙插天起。yù shān cuó é bái yún lǐ,cuì lóu hóng méng chā tiān qǐ。
千丈芙蓉云作梯,玉龙翻然吼秋水。qiān zhàng fú róng yún zuò tī,yù lóng fān rán hǒu qiū shuǐ。
山中隐人云锦袍,掉头不受柯山招。shān zhōng yǐn rén yún jǐn páo,diào tóu bù shòu kē shān zhāo。
玉手广寒修月斧,蹑云每向云间樵。yù shǒu guǎng hán xiū yuè fǔ,niè yún měi xiàng yún jiān qiáo。
朝采山花树,暮拾古木枝。cháo cǎi shān huā shù,mù shí gǔ mù zhī。
俯仰隘六合,间与白云期。fǔ yǎng ài liù hé,jiān yǔ bái yún qī。
白云飞来归丹壑,山人揽之不盈握。bái yún fēi lái guī dān hè,shān rén lǎn zhī bù yíng wò。
袖怀五色朝天门,捧日絪缊散寥廓。xiù huái wǔ sè cháo tiān mén,pěng rì yīn yūn sàn liáo kuò。
左挟丹凤翱,右骖青龙翔。zuǒ xié dān fèng áo,yòu cān qīng lóng xiáng。
搜材尽作庙廊具,紫极出入生辉光。sōu cái jǐn zuò miào láng jù,zǐ jí chū rù shēng huī guāng。
懒逐刍荛人,局促涅尘土。lǎn zhú chú ráo rén,jú cù niè chén tǔ。
白衣苍狗徒纷纭,万变目前何足数。bái yī cāng gǒu tú fēn yún,wàn biàn mù qián hé zú shù。
舒展岂无心,只在深山处。shū zhǎn qǐ wú xīn,zhǐ zài shēn shān chù。
四海苍生望太平,济旱终须霭霖雨。sì hǎi cāng shēng wàng tài píng,jì hàn zhōng xū ǎi lín yǔ。
我亦巢云庐云山,看花早种东华莲。wǒ yì cháo yún lú yún shān,kàn huā zǎo zhǒng dōng huá lián。
南归何日分半榻,抚掌一笑三千年。nán guī hé rì fēn bàn tà,fǔ zhǎng yī xiào sān qiān nián。