古诗词

吴顺之

寿太师

吴顺之

尧舜垂衣明日月,皋夔论道际风云。yáo shùn chuí yī míng rì yuè,gāo kuí lùn dào jì fēng yún。
须知天地生成德,间世真儒辅圣君。xū zhī tiān dì shēng chéng dé,jiān shì zhēn rú fǔ shèng jūn。

寿太师

吴顺之

南北通和自古无,如今万里混车书。nán běi tōng hé zì gǔ wú,rú jīn wàn lǐ hùn chē shū。
传闻每遣皇华使,外国人争问起居。chuán wén měi qiǎn huáng huá shǐ,wài guó rén zhēng wèn qǐ jū。

寿太师

吴顺之

德望岩岩鲁太山,功成天地亦清闲。dé wàng yán yán lǔ tài shān,gōng chéng tiān dì yì qīng xián。
不须百丈磨崖刻,碑在农桑乐业间。bù xū bǎi zhàng mó yá kè,bēi zài nóng sāng lè yè jiān。

寿太师

吴顺之

西风原上拨黄云,归作人间瓮里春。xī fēng yuán shàng bō huáng yún,guī zuò rén jiān wèng lǐ chūn。
拍手一樽歌既醉,闾阎俱是太平民。pāi shǒu yī zūn gē jì zuì,lǘ yán jù shì tài píng mín。

寿太师

吴顺之

老农含笑指家丁,偃伯灵台始见生。lǎo nóng hán xiào zhǐ jiā dīng,yǎn bó líng tái shǐ jiàn shēng。
身手只今大如许,耳根不识鼓鼙声。shēn shǒu zhǐ jīn dà rú xǔ,ěr gēn bù shí gǔ pí shēng。

寿太师

吴顺之

年年周孔道何多,谁为缁黄保不磨。nián nián zhōu kǒng dào hé duō,shuí wèi zī huáng bǎo bù mó。
却笑纷纷韩孟辈,空言无奈异端何。què xiào fēn fēn hán mèng bèi,kōng yán wú nài yì duān hé。

寿太师

吴顺之

下吏南州把郡符,除恩犹未放江湖。xià lì nán zhōu bǎ jùn fú,chú ēn yóu wèi fàng jiāng hú。
诞辰再拜无他祝,愿献蓬莱清浅图。dàn chén zài bài wú tā zhù,yuàn xiàn péng lái qīng qiǎn tú。

寿太师

吴顺之

万古丛中见玉英,天教正味合和羹。wàn gǔ cóng zhōng jiàn yù yīng,tiān jiào zhèng wèi hé hé gēng。
枝头春色无穷在,乞与年年荐寿觥。zhī tóu chūn sè wú qióng zài,qǐ yǔ nián nián jiàn shòu gōng。

寿太师其七

吴顺之

当年嵩岳降生申,底事先春五日期。dāng nián sōng yuè jiàng shēng shēn,dǐ shì xiān chūn wǔ rì qī。
要是穷冬正冰雪,斡回和气遍华夷。yào shì qióng dōng zhèng bīng xuě,wò huí hé qì biàn huá yí。
群生无路答升平,只有年年善颂声。qún shēng wú lù dá shēng píng,zhǐ yǒu nián nián shàn sòng shēng。
长愿遥天无点翳,台星两两倍光明。zhǎng yuàn yáo tiān wú diǎn yì,tái xīng liǎng liǎng bèi guāng míng。