古诗词

宋日隆

宝林寺二首其二

宋日隆

宝林连上刹,独觉佛中尊。bǎo lín lián shàng shā,dú jué fú zhōng zūn。
石室真身隐,苔碑胜迹存。shí shì zhēn shēn yǐn,tái bēi shèng jì cún。
空门留法嗣,俗舍有闻孙。kōng mén liú fǎ sì,sú shě yǒu wén sūn。
晴雨从民欲,枌榆万古恩。qíng yǔ cóng mín yù,fén yú wàn gǔ ēn。

宝林寺二首其一

宋日隆

年来试凋邑,如僧住破庵。nián lái shì diāo yì,rú sēng zhù pò ān。
颇识众因果,宁忍事嗔贪。pǒ shí zhòng yīn guǒ,níng rěn shì chēn tān。
晨飧虽不饱,夜梦却自安。chén sūn suī bù bǎo,yè mèng què zì ān。
缅怀使里内,何异一室间。miǎn huái shǐ lǐ nèi,hé yì yī shì jiān。
痛痒举切身,恻怛失欢颜。tòng yǎng jǔ qiè shēn,cè dá shī huān yán。
曾徵三异政,勿见两暑寒。céng zhēng sān yì zhèng,wù jiàn liǎng shǔ hán。
皇帝念闽壤,扫帅田从班。huáng dì niàn mǐn rǎng,sǎo shuài tián cóng bān。
红旗已开阃,紫气且度关。hóng qí yǐ kāi kǔn,zǐ qì qiě dù guān。
负弩拟郊迎,襆被出市阛。fù nǔ nǐ jiāo yíng,fú bèi chū shì huán。
瞻蚀草木荣,觉此天地宽。zhān shí cǎo mù róng,jué cǐ tiān dì kuān。
禾实吐离离,泉泻鸣潺潺。hé shí tǔ lí lí,quán xiè míng chán chán。
一稔已可期,百忧顿能删。yī rěn yǐ kě qī,bǎi yōu dùn néng shān。
群来乡士秀,共诉里胥奸。qún lái xiāng shì xiù,gòng sù lǐ xū jiān。
飞走宁有据,乞取苦无端。fēi zǒu níng yǒu jù,qǐ qǔ kǔ wú duān。
伤尔心肉剜,令我眉峰攒。shāng ěr xīn ròu wān,lìng wǒ méi fēng zǎn。
刑非所乐用,欲已良亦难。xíng fēi suǒ lè yòng,yù yǐ liáng yì nán。
五百决臀杖,雄卒捏手环。wǔ bǎi jué tún zhàng,xióng zú niē shǒu huán。
于以宽民力,于以警吏顽。yú yǐ kuān mín lì,yú yǐ jǐng lì wán。
亭午发丹阳,薄暮抵精蓝。tíng wǔ fā dān yáng,báo mù dǐ jīng lán。
瓣香谒独觉,且过借一箪。bàn xiāng yè dú jué,qiě guò jiè yī dān。
临风饱清供,穿云漫怀惭。lín fēng bǎo qīng gōng,chuān yún màn huái cán。
候骑未来报,主僧且盘桓。hòu qí wèi lái bào,zhǔ sēng qiě pán huán。
桑下无三宿,挑包过别山。sāng xià wú sān sù,tiāo bāo guò bié shān。