古诗词

吴师孟

腊梅香

吴师孟

锦里阳和,看万木凋时,早梅独秀。jǐn lǐ yáng hé,kàn wàn mù diāo shí,zǎo méi dú xiù。
珍馆琼楼畔,正绛跗初吐,秾华将茂。zhēn guǎn qióng lóu pàn,zhèng jiàng fū chū tǔ,nóng huá jiāng mào。
国艳天葩,真澹伫、雪肌清瘦。guó yàn tiān pā,zhēn dàn zhù xuě jī qīng shòu。
似广寒宫,铅华未御,自然妆就。shì guǎng hán gōng,qiān huá wèi yù,zì rán zhuāng jiù。
凝睇倚朱阑,喷清香暗度,易袭襟袖。níng dì yǐ zhū lán,pēn qīng xiāng àn dù,yì xí jīn xiù。
好与花为主,宜秉烛、频观泛湘酎。hǎo yǔ huā wèi zhǔ,yí bǐng zhú pín guān fàn xiāng zhòu。
莫待南枝,随乐府、新声吹后。mò dài nán zhī,suí lè fǔ xīn shēng chuī hòu。
对赏心人,良辰好景,须信难偶。duì shǎng xīn rén,liáng chén hǎo jǐng,xū xìn nán ǒu。

金牛驿

吴师孟

唱奇腾怪可删修,争奈常情胜谬悠。chàng qí téng guài kě shān xiū,zhēng nài cháng qíng shèng miù yōu。
禹贡已书开蜀道,秦人安得粪金牛。yǔ gòng yǐ shū kāi shǔ dào,qín rén ān dé fèn jīn niú。
万重山势随坤顺,一勺天波到海流。wàn zhòng shān shì suí kūn shùn,yī sháo tiān bō dào hǎi liú。
自哂据经违世俗,庶几同志未相尤。zì shěn jù jīng wéi shì sú,shù jǐ tóng zhì wèi xiāng yóu。

和王公觌赏海云山茶合江梅花

吴师孟

何处珍丛最早开,海云山茗合江梅。hé chù zhēn cóng zuì zǎo kāi,hǎi yún shān míng hé jiāng méi。
忽传诗帅邀肤使,不用歌姬侍宴杯。hū chuán shī shuài yāo fū shǐ,bù yòng gē jī shì yàn bēi。
晓艳鲜明同绮靡,晚妆清淡奉徘徊。xiǎo yàn xiān míng tóng qǐ mí,wǎn zhuāng qīng dàn fèng pái huái。
此时文酒风流事,岂似临江放荡来。cǐ shí wén jiǔ fēng liú shì,qǐ shì lín jiāng fàng dàng lái。

和韩绛游鸿庆寺

吴师孟

十里东郊道,兹游岁月深。shí lǐ dōng jiāo dào,zī yóu suì yuè shēn。
参僚从行府,高会适丛林。cān liáo cóng xíng fǔ,gāo huì shì cóng lín。
稚子喧沽玉,春姬笑子金。zhì zi xuān gū yù,chūn jī xiào zi jīn。
咳珠僧护宝,醉弁客遗簪。ké zhū sēng hù bǎo,zuì biàn kè yí zān。
天赐连宵泽,民欢毕昼阴。tiān cì lián xiāo zé,mín huān bì zhòu yīn。
分明造物手,自在出尘心。fēn míng zào wù shǒu,zì zài chū chén xīn。
非相虽无住,残芳尚可寻。fēi xiāng suī wú zhù,cán fāng shàng kě xún。
都人望旋旆,车马又骎骎。dōu rén wàng xuán pèi,chē mǎ yòu qīn qīn。

和章质夫成都运司园亭诗西园

吴师孟

十纪权臣第,修城外台宅。shí jì quán chén dì,xiū chéng wài tái zhái。
乔木不知秋,名花数逾百。qiáo mù bù zhī qiū,míng huā shù yú bǎi。
远如山林幽,近与尘埃隔。yuǎn rú shān lín yōu,jìn yǔ chén āi gé。
惠政裕一方,民犹以为窄。huì zhèng yù yī fāng,mín yóu yǐ wèi zhǎi。

和章质夫成都运司园亭诗玉溪堂

吴师孟

华构枕方塘,使台寂佳致。huá gòu zhěn fāng táng,shǐ tái jì jiā zhì。
二色真楠材,轮奂极精致。èr sè zhēn nán cái,lún huàn jí jīng zhì。
花木四面围,如立复如侍。huā mù sì miàn wéi,rú lì fù rú shì。
一道仰澄清,此是澄清地。yī dào yǎng chéng qīng,cǐ shì chéng qīng dì。

和章质夫成都运司园亭诗雪峰楼

吴师孟

西北有高楼,梁栋云常起。xī běi yǒu gāo lóu,liáng dòng yún cháng qǐ。
檐牙挂连蜷,栏影摇清泚。yán yá guà lián quán,lán yǐng yáo qīng cǐ。
爽气雪山来,一瞬极千里。shuǎng qì xuě shān lái,yī shùn jí qiān lǐ。
但欲摅远怀,无忧可销弭。dàn yù shū yuǎn huái,wú yōu kě xiāo mǐ。

和章质夫成都运司园亭诗海棠轩

吴师孟

花淑对高轩,如用丹青彯。huā shū duì gāo xuān,rú yòng dān qīng piāo。
锦水一奁红,玉台千面笑。jǐn shuǐ yī lián hóng,yù tái qiān miàn xiào。
松篁两翠幄,常护东西照。sōng huáng liǎng cuì wò,cháng hù dōng xī zhào。
子细看韶妍,方知化工妙。zi xì kàn sháo yán,fāng zhī huà gōng miào。

和章质夫成都运司园亭诗月台

吴师孟

雅意待蟾光,烦襟期爽快。yǎ yì dài chán guāng,fán jīn qī shuǎng kuài。
无云点太清,远贤周色界。wú yún diǎn tài qīng,yuǎn xián zhōu sè jiè。
天光净琉璃,露下真沆瀣。tiān guāng jìng liú lí,lù xià zhēn hàng xiè。
勤渠谂后人,宜葺不宜坏。qín qú shěn hòu rén,yí qì bù yí huài。

和章质夫成都运司园亭诗翠锦亭

吴师孟

东阁治台政,西堂备燕饮。dōng gé zhì tái zhèng,xī táng bèi yàn yǐn。
介于二堂间,华构饶花品。jiè yú èr táng jiān,huá gòu ráo huā pǐn。
红紫镇长春,四时如活锦。hóng zǐ zhèn zhǎng chūn,sì shí rú huó jǐn。
公暇一绳床,上有通中枕。gōng xiá yī shéng chuáng,shàng yǒu tōng zhōng zhěn。

和章质夫成都运司园亭诗潺玉亭

吴师孟

至人泉石心,俚耳便丝竹。zhì rén quán shí xīn,lǐ ěr biàn sī zhú。
酾渠逗清泠,朝夕淙寒玉。shāi qú dòu qīng líng,cháo xī cóng hán yù。
试听自然声,不减云璈曲。shì tīng zì rán shēng,bù jiǎn yún áo qū。
却返倒闻机,五音常自足。què fǎn dào wén jī,wǔ yīn cháng zì zú。

和章质夫成都运司园亭诗茅庵

吴师孟

结茅为圜屋,环堵不开牖。jié máo wèi huán wū,huán dǔ bù kāi yǒu。
斋居如雁堂,广长才六肘。zhāi jū rú yàn táng,guǎng zhǎng cái liù zhǒu。
深藏子猷竹,不植陶潜柳。shēn cáng zi yóu zhú,bù zhí táo qián liǔ。
勿起灭定心,宴坐空诸有。wù qǐ miè dìng xīn,yàn zuò kōng zhū yǒu。

和章质夫成都运司园亭诗水阁

吴师孟

形制似方桥,岛岸相连属。xíng zhì shì fāng qiáo,dǎo àn xiāng lián shǔ。
春和逗凉飔,昼影浮净绿。chūn hé dòu liáng sī,zhòu yǐng fú jìng lǜ。
佳人罗袜轻,花时相步续。jiā rén luó wà qīng,huā shí xiāng bù xù。
澄澜忽生晕,下有双凫浴。chéng lán hū shēng yūn,xià yǒu shuāng fú yù。

和章质夫成都运司园亭诗小亭

吴师孟

尺水走庭除,花木皆周匝。chǐ shuǐ zǒu tíng chú,huā mù jiē zhōu zā。
双亭正相值,仅能容一榻。shuāng tíng zhèng xiāng zhí,jǐn néng róng yī tà。
公馀时独来,隐几聊嘘嗒。gōng yú shí dú lái,yǐn jǐ liáo xū dā。
典谒或通名,东荣有宾閤。diǎn yè huò tōng míng,dōng róng yǒu bīn gé。